Lưu Nhược Nam là bác sĩ gây mê tốt nhất toàn Thiên Đô. Ở bệnh viện số 1, nàng là bác sĩ gây mê tài giỏi có thể dùng dao giải phẫu thêu hoa. Cho nên khác với các bác sĩ gây mê phải làm việc mệt gần chết, nàng rất rảnh rỗi.
Gần đây ông chủ Trịnh tài ba sắp có một ca phẫu thuật lớn ở Thượng Hải, ngày nào cũng bận rộn nghiên cứu bệnh lý.
Tất nhiên đoàn đội chữa bệnh của hắn cũng trở nên rảnh rỗi. Thường thì bọn hắn rất ít thực hiện các ca phẫu thuật bình thường, nghỉ ngơi lấy sức, dự định gây bất ngờ cho toàn Thượng Hải.
Hôm nay Lưu Nhược Nam xin nghỉ phép bỗng nhận được cuộc gọi từ ông chủ Trịnh.
"Lập tức xuống tầng, có người đón ngươi, đến bệnh viện trong mười phút."
Cứu người như cứu hỏa.
Lưu Nhược Nam lập tức ném đồ trong tay đi, lao nhanh xuống lầu.
Một hán tử mặc vest đen đang cung kính chờ bên cạnh một xe việt dã màu đen vẫn chưa tắt máy.
Tài xế trông thấy nàng liền gật đầu, lập tức mở cửa xe.
Sau khi lên xe, Lưu Nhược Nam còn chưa ngồi vững, chiếc xe việt dã màu đen đã gào thét lao ra ngoài.
Bảy phút.
Sau khi xuống xe, Lưu Nhược Nam giơ cổ tay xem giờ. Trên đường đi xe gần như không dừng lại, tốc độ nhanh kinh người.
Lúc đến cửa phòng họp ở tầng cao nhất của bệnh viện, Lưu Nhược Nam mới phát hiện không chỉ bệnh viện số 1, mà đoàn đội tài giỏi mỗi khoa khắp Thiên Đô đều chen chúc đầy hành lang, đang đợi ông chủ của mình ra ngoài.
"Vị lãnh đạo lớn nào xảy ra chuyện vậy?"
Đây là phản ứng đầu tiên của Lưu Nhược Nam. Người cùng ngành đối đầu nhau, nhất là trong ngành bác sĩ này.
Nếu không có thủ đoạn thông thiên thì các bác sĩ tài giỏi thuộc các bệnh viện khác nhau sẽ không tập trung một chỗ.
"Lưu tỷ, đáng sợ quá!"
Trông thấy Lưu Nhược Nam, y tá phụ trách dụng cụ của ông chủ Trịnh tên là Tống Chân Chân như tìm được tổ chức, lập tức xúm đến.
"Sao rồi? Chuyện gì thế này?"
Tống Chân Chân là y tá phụ trách dụng cụ mới tốt nghiệp chưa đầy một năm.
Nữ hài này có huyết thống con lai, da trắng như tuyết, mũi vừa cao vừa thẳng, miệng cong cong cực kỳ mê người. Nàng rất có thiên phú trong lĩnh vực phụ trách dụng cụ, ông chủ Trịnh dùng rất thuận tay. Tiểu cô nương cũng nước lên thuyền lên, một bước lên trời, vượt qua rất nhiều y tá làm việc cả đời cũng không có thành tựu.
Nếu không phải ông chủ Trịnh sắp sáu mươi tuổi, thì với tướng mạo của Tống Chân Chân, không chừng sẽ có rất nhiều tin đồn lan truyền.
"Ta không rõ tình hình cụ thể, nghe nói bệnh nhân vẫn đang trên đường đến đây. Theo như ta tìm hiểu thì hẳn là bị thương do vụ nổ."
Tống Chân Chân tóm tắt ngắn gọn tình hình mình nghe ngóng được, sau đó ghé vào tai Lưu Nhược Nam nói nhỏ: "Nghe nói là một nhân vật tai to mặt lớn vô cùng hung ác."
Nói xong nàng còn cố ý bĩu môi về phía đầu cầu thang, dáng vẻ đáng yêu khiến cho mấy bác sĩ trẻ trong hành lang sáng mắt.
"Hung ác?"
Lưu Nhược Nam càng nghi ngờ hơn. Nàng nhìn theo hướng Tống Chân Chân bĩu môi thì thấy khoảng mười mấy thanh niên vô cùng bưu hãn đang đứng ở đầu cầu thang.
Đám thanh niên này cũng mặc vest đen giống tài xế đến đón nàng, ai cũng đứng thẳng tắp, im lặng không nói gì, trên mặt viết đầy hai chữ "lo lắng".
"Các ngươi không biết sao? Nghe nói Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú đã xảy ra chuyện."
Bác sĩ Chu hỗ trợ nhóm chữa bệnh cũng chạy tới. Thấy hai người thì thầm to nhỏ, nàng không nhịn được xen lời.
Lưu Nhược Nam lập tức bừng tỉnh. Không ngờ lại là người này, hèn chi thế trận lớn như vậy.
Bác sĩ Chu tiếp tục nói với Lưu Nhược Nam: "Nếu ông chủ Trịnh mổ chính thì chẳng phải là Cẩm Tú sẽ nợ ân tình của chúng ta sao?"
Lưu Nhược Nam cũng từng nghe lời đồn về tình hữu nghị của tập đoàn Cẩm Tú kia, lập tức ngẩng đầu mỉm cười: "Sao nào, gần đây lão Chu gặp chuyện khó xử hả?"
Tống Chân Chân ngốc nghếch nhìn hai người nói chuyện, hoàn toàn không thể xen lời, buồn chán nghịch vạt áo.
Nàng tốt nghiệp trường đại học Quân Y số 4 chưa đầy một năm, lý lịch còn non nhưng kỹ năng tốt, bình thường bận tối tăm mặt mũi, không biết gì về Tô Bình Nam.
"Tô Bình Nam là ai, bản cô nương cần phải biết sao? Có hung ác đến mấy cũng được cấu tạo từ tim gan phèo phổi mà thôi."
Tống Chân Chân hậm hực nghĩ.
Bởi vì không thể liên lạc với Tô Bình Nam, cho nên lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú đã chuẩn bị kế hoạch toàn diện nhất. Lo trước khỏi họa, có thể chuẩn bị những gì thì cứ chuẩn bị hết, đây là suy nghĩ của Cẩm Tú.
Lục Viễn dẫn theo vài người và nhân viên cấp cứu chờ ở cổng bệnh viện.
Khi hắn hút điếu thuốc thứ tư, cuối cùng cũng thấy chiếc xe Mercedes-Benz chống đạn của Tô Bình Nam lao nhanh tới.
Xe dừng lại, Lục Viễn xông tới ngay. Tô Bình Nam đã mở cửa xe đi xuống.
Thấy toàn thân Tô Bình Nam đỏ au, Lục Viễn lập tức kinh hãi.
Lục Viễn chưa kịp nói gì, Tô Bình Nam đã xua tay: "Ta không sao, bảo bệnh viện nhanh chóng cứu người."
…
Tô Bình Nam không bị làm sao hết, không bị thương ở đâu cả.
Tin tức này lập tức khiến cho mạch nước ngầm khắp Thiên Đô lắng lại, phẳng lặng như chưa từng diễn ra.
Mạnh Hiểu Hiểu vui mừng rạng rỡ, Ngưu Quảng Phát thở phào, Trương Lệ Hoa hiếm khi hát ngâm nga trong văn phòng, Văn Tiểu Địch đích thân rót cho mỗi người một ly cà phê.
Tô Bình Nam mặc bộ vest bẩn đỏ au, dáng người thẳng tắp như cây giáo, đứng trước cửa phòng phẫu thuật.
Mỗi nhân viên y tế đi vào phẫu thuật, Tô Bình Nam đều khẽ nói một câu: vất vả rồi.
Mọi người đều biết hắn là ai, tất nhiên cũng khách khí gật đầu đáp lại.
Chỉ có một cô y tá đeo khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen sâu thẳm là không đáp lại, tò mò nhìn hắn từ trên xuống dưới vài lượt rồi mới đi vào.
Tô Bình Nam rất thính tai, láng máng nghe thấy lúc cô y tá kia đóng cửa có lẩm bẩm một câu.
"Còn không phải là tim gan phèo phổi sao!"