Đèn của phòng giải phẫu sáng lên, Lục Viễn thấp giọng nói: "Vết thương của A Cửu không có gì đáng ngại."
Tô Bình Nam gật đầu.
Lục Viễn hỏi tiếp: "Hải Đông Thanh?"
Tô Bình Nam cất giọng bình tĩnh trả lời: "Không phải, tên kia rất giống Lưu Đường."
Lục Viễn rất ăn ý cắt đuôi xì gà cho Tô Bình Nam rồi đưa cho hắn.
Tô Bình Nam chỉ vào tấm biển "cấm hút thuốc" và nói: "Lăn lộn bên ngoài đã vào viện không ít, tuân thủ quy định đi!"
Trên sân thượng bệnh viện, Tô Bình Nam rít sâu một hơi xì gà, để mặc vị cay xè luồn lách trong lồng ngực hồi lâu mới phun ra.
"A Viễn à."
Tô Bình Nam nhìn chằm chằm dòng xe như mắc cửi trên đường, giọng điệu u ám: "Sau này làm việc phải điều tra rõ ràng. Một khi làm việc tuyệt tình thì phải nhổ cỏ tận gốc."
...
Đèn của phòng giải phẫu vẫn luôn lấp lóe.
Tô Bình Nam cũng đứng mãi bên ngoài. Hắn không ngồi, tất nhiên không ai dám ngồi, đoàn người cứ thế đứng thẳng tắp bên ngoài phòng phẫu thuật.
Viện trưởng của bệnh viện số 1 đến trò chuyện vài câu, chủ nhiệm các khoa khác cũng qua đó đứng một lát.
Tên tuổi của Tô Bình Nam quá nổi tiếng ở Thiên Nam, tin đồn nhiều vô kể. Nào là ông vua thế giới ngầm, nào là Tiểu Hồng Bào, nào là vua Thiên Nam...
Lời đồn lọt vào tai trí giả, sẽ có rất nhiều chuyện đồn đãi trở nên sai lệch. Trong không ít câu chuyện, Tô Bình Nam bị đồn đại có phần ma quái.
Đó là đề tài trà dư tửu hậu của rất nhiều người Thiên Nam, nhưng ít ai từng gặp Tô Bình Nam sống sờ sờ.
Khi người thật đứng bên ngoài phòng phẫu thuật của bệnh viện, các bác sĩ y tá không kìm được lòng tò mò.
Các nàng không dám vây xem, chỉ kiếm đủ loại lý do đi qua đi lại chỗ phòng phẫu thuật. Tô Bình Nam đỏ hết cả người, hán tử dưới trướng đều nghiêm mặt, khí tức bưu hãn khiến các y tá đều run sợ, mỗi lần đi qua đều hệt như chim cút.
Một cô y tá đi ngang qua bị ánh mắt sắc bén của Lục Viễn nhìn chằm chằm, chân nhũn cả ra, xe đựng dụng cụ nàng đang đẩy bỗng nghiêng ngả, suýt thì đụng vào Tô Bình Nam. Sắc mặt nữ hài lập tức tái mét.
Tô Bình Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ cô y tá sắp ngã, giọng điệu vô cùng khách khí: "Vất vả rồi, từ từ thôi."
Y tá đỏ mặt gật đầu. Nàng đứng dậy lảo đảo chạy trốn như nai con hoảng sợ.
Lúc này Tô Bình Nam cũng nhận ra mình bị coi là gấu trúc rồi. Hắn nói với Lục Viễn: "Ngươi canh ở đây, có chuyện gì thì lập tức báo cho ta."
…
Tô Bình Nam ở bệnh viện, chuyện Lưu Lập Quả bắt đầu sốt sình sịch bên ngoài.
Hiếm khi Thiên Nam xảy ra vụ việc lớn như vậy.
Sân bay vốn là nơi an toàn, tuy sự việc xảy ra ở ngoài sân bay nhưng vẫn được coi trọng cao độ.
Huống hồ chuyện này còn liên quan đến doanh nhân trẻ đứng đầu Thiên Nam - Tô Bình Nam.
Trụ sở chính của ban ngành liên quan Thiên Nam và ban ngành liên quan Thiên Đô sáng đèn suốt cả đêm.
Thế trận quá lớn, truyền thông quá nhiều, không thể dìm xuống được thì phải nhanh chóng điều tra ra manh mối để đưa ra kết quả giải thích với mọi người.
…
Từ lúc Tô Bình Nam sống lại đến giờ, trong vòng một ngày hắn trải qua hai lần đầu tiên.
Lần đầu tiên cách cái chết gần như vậy.
Lần đầu tiên đến ban ngành liên quan nhận thẩm vấn và cung cấp lời khai.
Người làm biên bản là một chàng trai trẻ, giọng điệu khách khí khiến Tô Bình Nam từng trải ở thời không kia hơi buồn cười.
Tô Bình Nam cung cấp manh mối mấu chốt, đó là người kia rất giống Lưu Đường từng là ông chủ của Khai thác mỏ Đường Lâm.
Giữa chừng có mấy nhân vật đến chào hỏi Tô Bình Nam, giọng điệu của chàng trai kia càng lúc càng khách khí, đến cuối cùng còn lễ phép tiễn Tô Bình Nam ra ngoài.
Tô Bình Nam vô cùng khách khí nói "ngươi vất vả rồi", sau đó mới lên xe nghênh ngang rời đi.
Chàng trai nhìn đoàn xe màu đen đi xa, nghĩ về đám tam giáo cửu lưu mình hay gặp.
"Coi người ta kìa!"
Hắn lắc đầu: "Đó mới gọi là đẳng cấp."
Có manh mối của Tô Bình Nam, tiến độ công việc tăng nhanh.
Không lâu sau Lưu Lập Quả đã bị đưa ra ngoài ánh sáng, tiếp tục điều tra còn phát hiện thi thể chưa lạnh của Lý Kiến Lệ trong phòng thuê.
Sự việc bắt đầu rõ ràng.
…
Lúc Tô Bình Nam chạy về bệnh viện, Lộ Lộ đã xuống bàn phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật rất thành công, không thể bỏ qua công lao của ông chủ Trịnh.
Tô Bình Nam đi đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, bị một cô ý tá ngăn lại.
Y tá nhìn một đám đại hán cao lớn, dốc hết can đảm nhìn thẳng vào Tô Bình Nam: "Tình trạng của bệnh nhân Diệp Lộ vẫn chưa ổn định, hiện tại không thể thăm hỏi."
Tô Bình Nam gật đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn biết họ tên đầy đủ của Lộ Lộ. Một nữ hài hắn không biết họ tên đầy đủ đã cứu mạng hắn.
Tô Bình Nam từng giúp Lộ Lộ, hắn cảm thấy chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng nữ hài này lại lấy mạng báo đáp.
Trên thế giới này có mấy nữ nhân có thể bất chấp tính mạng vì hắn? Tô Bình Nam xuyên qua cửa kính nhìn Lộ Lộ đeo máy thở. Nữ hài nhắm nghiền hai mắt, nhịp thở đều đều, thỉnh thoảng hàng mi dài hơi run rẩy.
"Lần này là ta nợ nàng."
Tô Bình Nam nói khẽ.
"Nam ca, người bên công ty hàng không đã tới, nói là sự việc xảy ra sau khi tan làm nên bọn hắn chỉ chịu ba mươi phần trăm chi phí. Ngoài ra, e là công việc của Diệp Lộ tiểu thư sẽ..."
Lý Bản vẫn luôn canh gác ở bệnh viện, khom lưng báo cáo với Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam mỉm cười, giọng điệu thản nhiên: "Tô Bình Nam ta đáng giá bao nhiêu?"
Hắn xoay người đi ra ngoài, giọng nói quanh quẩn trong hành lang: "Ta muốn nữ hài này vui vẻ giàu sang cả đời."
Cô y tá ngăn Tô Bình Nam vẫn đứng ở cửa chưa đi, nhìn Tô Bình Nam được mọi người vây quanh, cũng nghe thấy câu này.
Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy mình cực kỳ hâm mộ nữ hài đang nằm trên giường kia, chỉ ước gì người đang nằm trên đó là mình.