Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 361 - Chương 361: Lùi Một Bước Là Trời Cao Biển Rộng

Chương 361: Lùi một bước là trời cao biển rộng Chương 361: Lùi một bước là trời cao biển rộng

Mạnh Tịnh Tuyết cũng chạy tới bệnh viện.

Hai người vừa gặp nhau, Mạnh Tịnh Tuyết lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, nếu không phải ngươi đến đón ta..."

Tô Bình Nam mỉm cười lắc đầu: "Đối phương nghĩ trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng ta, đúng lúc lần này có cơ hội, không liên quan gì tới ngươi."

Mạnh Tịnh Tuyết gật đầu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như mọi khi: "Vấn đề không lớn, ngươi tự có quyết định. Nhưng sắp tới ngươi ít gây náo động thôi, kẻo kẻ xấu thừa cơ làm bậy."

Tô Bình Nam gật đầu. Lần này chỉ hơn hai mươi phút ngắn ngủi nhưng bại lộ rất nhiều vấn đề, hắn cần thời gian để xử lý.

Mạnh Tịnh Tuyết cảm thấy bầu không khí hơi nặng nề. Nàng vén sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, dáng vẻ phong tình vạn chủng: "Trong đời đại trượng phu khó tránh khỏi một vài trắc trở, vung đao chém đứt là được."

Tô Bình Nam nhìn nữ nhân lạnh lùng cường thế này, mỉm cười đáp: "Ta không ủy mị như vậy đâu, ta hiểu mà."

Mạnh Tịnh Tuyết tươi cười như hoa, đâu còn thiết huyết như vừa nãy: "Ta đói rồi, ngươi đừng quên từ lúc ta lên máy bay đến giờ đã tám tiếng. Tô Bình Nam, có phải vị chủ nhà là ngươi đã bỏ bê khách rồi không?"

Bụng Tô Bình Nam cũng réo vang, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười.

Bóng dáng hai người dần đi xa, câu nói nửa đùa nửa thật của Mạnh Tịnh Tuyết vang vọng trong không khí: "Lần này là mỹ nhân cứu anh hùng, ngươi sẽ không chơi trò lấy thân báo đáp cũ rích đâu nhỉ?"

Tô Bình Nam không trả lời.

...

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Mạnh Tịnh Tuyết xong, Tô Bình Nam hiếm khi về số 7 đại viện GF.

Từ khi vợ chồng Tô Chấn Đông chuyển đến đây, bình thường Tô Bình Nam ít khi trở về.

Người mở cửa là Dương Quỳnh Ngọc.

Dương Quỳnh Ngọc mập mạp lập tức vui vẻ khi trông thấy Tô Bình Nam.

"Chấn Đông, Bình Nam về rồi này!"

Dương Quỳnh Ngọc gọi với vào trong, vừa mở cửa vừa tươi cười bảo: "Thường ngày bận rộn đến mấy cũng năng về nhà ăn cơm chứ, ăn bên ngoài làm gì thoải mái bằng ở nhà."

Tô Bình Nam gật đầu mỉm cười, đổi sang đôi dép lê Dương Quỳnh Ngọc lấy ra, đưa áo khoác cho Tô An Tây vừa nghe tin liền chạy xuống lầu.

"Dạo này ta hơi bận."

Tô Bình Nam mỉm cười đáp lời Dương Quỳnh Ngọc. Lần này Tô Bình Nam trở về là để thu xếp một số việc nhà họ Tô.

Ngày mai hắn sẽ đi Hải Châu, nếu không có gì bất ngờ thì Mộ Dung Thanh Thanh nhất định sẽ bị hắn ép xuất hiện. Muốn cầm thanh đao sắc bén này thì không thể sợ bị cắt vào tay.

Đại trượng phu sống một đời đương nhiên phải rẽ sóng chém biển tiến về phía trước. Tô Bình Nam có hùng tâm tráng trí, chuyện hôm nay không ảnh hưởng lớn tới hắn.

Tuy không ảnh hưởng lớn tới hắn, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới Cố Thanh Vân. Sau sự việc kia, Cố Thanh Vân gọi điện cho hắn, nói rất nhiều lời sâu xa.

Đầu tiên khuyên hắn cẩn thận, đại ý là phú quý đủ rồi thì cần gì phải kết thù kết oán với người ta, lùi một bước là trời cao biển rộng.

Tô Bình Nam nghe mấy lời khuyên nhủ này cũng chỉ mỉm cười không nói gì. Hắn là rồng là hổ mà lại bắt hắn cúi đầu yên ổn làm đại gia thì còn khó hơn lấy mạng hắn.

Nhưng đoạn sau hắn lại nghe lọt tai. Nếu hắn thật sự xảy ra mệnh hệ gì thì huynh đệ tỷ muội Tô gia không thể trấn áp được đám người trong tập đoàn Cẩm Tú.

Thế lực của tập đoàn Cẩm Tú lớn cỡ nào, không ai biết rõ hơn Tô Bình Nam.

Hắn cảm thấy nếu như mình thật sự đã xảy ra chuyện gì, những người khác trong Tô gia không lấy những gia sản này lại là chuyện tốt.

Nhưng Tô Bình Nam phải để lại tài phú cho người thân trong nhà được cơm no áo ấm cả đời, đây là mục đích hắn trở về lần này.

Mà người Tô Bình Nam lựa chọn là Tô Định Bắc.

Tô lão đại quá thật thà chất phác, Tô An Tây quá yếu đuối, chỉ có Tô Định Bắc có bản tính kiệt ngạo thiết huyết là sự lựa chọn tốt nhất.

Tô Bình Nam đi vào phòng khách. Dương Quỳnh Ngọc thấy ba chiếc xe việt dã dưới nhà không rời đi mà chia ra canh giữ ở mấy nơi quan trọng dưới lầu.

Mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng khi xe việt dã khởi động, ánh đèn chiếu sáng chớp nhoáng trong xe cũng đủ để Dương Quỳnh Ngọc nhìn rõ trong ba chiếc xe toàn là những hán tử trẻ tuổi với vẻ mặt nghiêm nghị.

Đây là ý của Lục Viễn.

Lục Viễn bị Lưu Lập Quả dọa sợ, lực sát thương của một kẻ không sợ chết quá kinh khủng!

Đây chỉ là người bình thường thôi đấy, nếu đổi lại là Mộ Dung Thanh Thanh tiếng tăm lừng lẫy thì sao?

Cho nên hắn quyết định trước khi chuyện Hải Châu chưa được giải quyết, Bảo an Cẩm Tú sẽ dốc toàn bộ nhân lực và vật lực phục vụ một mình Tô Bình Nam.

Dương Quỳnh Ngọc đóng cửa, thở dài một hơi rồi mới bình tĩnh đi vào phòng bếp chuẩn bị. Tiểu quả phụ biết rõ Tô Bình Nam thích uống trà gì, ăn bánh ngọt nào sau bữa cơm.

Tô Bình Nam vào phòng khách, Tô phụ và Tô mẫu lập tức vui mừng hớn hở, bắt đầu hỏi han ân cần.

Môi trường sống thay đổi thì thể chất và tinh thần cũng thay đổi theo.

Thời gian này Tô phụ và Tô mẫu đã thay đổi rất nhiều, ai không biết sẽ tuyệt đối không ngờ nửa năm trước cặp vợ chồng già vẫn còn là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Ban đầu bọn hắn còn lưu luyến, đến bây giờ đã có vòng bạn bè của mình, hai lão nhân rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Nhất là Tô phụ, hắn là tay chơi cờ vô địch thôn Tô Gia, bây giờ hắn gặp thần giết thần gặp phật giết phật ở trung tâm hoạt động dành cho lão cán bộ.

Thấy các nhân vật tai to mặt lớn ngày trước mình ngưỡng mộ bị mình giết không chừa mảnh giáp, lão đầu tử cảm thấy rất có thành tựu, cuộc sống hàng ngày phải gọi là thảnh thơi.

Bình Luận (0)
Comment