Tô Bình Nam trở về, Tô An Tây và Tô Định Bắc ở phòng trên tầng hai cũng chạy xuống, nhất thời phòng khách trở nên náo nhiệt.
Tô Bình Nam trò chuyện vài câu, đuổi đại ca và hai muội muội về phòng, im lặng xem hết một tập phim với ba mẹ mình. Thấy hai lão nhân bắt đầu ngáp, Tô Bình Nam nói "nghỉ ngơi sớm chút" rồi mới đứng dậy đi lên tầng.
Từ đầu đến cuối Tô phụ và Tô mẫu đều không nhìn ra hôm nay đứa con trai vẫn luôn yên lặng bên cạnh mình đã gặp phải một vụ mưu sát kinh tâm động phách.
Khi đi qua phòng của Tô Định Bắc, Tô Bình Nam gõ cửa. Cửa mở ra rất nhanh, Tô Bình Nam ngạc nhiên nhìn cách trang trí trong phòng của Tô Định Bắc.
Hắn không biết phòng của lão tứ có bản tính giống mình nhất lại là màu hồng ấm áp như vậy.
Dù sao thì cuộc đời của Tô Định Bắc cũng được hắn thay đổi, bắt đầu sống như một thiếu nữ bình thường. Phát hiện này khiến Tô Bình Nam nhất thời do dự.
Tô Định Bắc dậy thì càng thêm xinh đẹp rạng ngời. Nàng mặc áo ngủ trắng tinh, mái tóc dài được kẹp bằng một chiếc kẹp tóc hình con thỏ đáng yêu. Dưới ánh đèn trong hành lang, làn da trắng trẻo giống như ngọc.
"Nhị ca?"
Tô Định Bắc nhìn Tô Bình Nam với vẻ nghi ngờ, không hiểu tại sao muộn thế này mà nhị ca còn đến tìm mình, cũng không biết là chuyện gì.
"Ta thấy phòng ngươi vẫn sáng đèn. Được rồi, không có gì."
Tô Bình Nam dời mắt khỏi chiếc gối ôm gấu bông to bự trên giường của Tô Định Bắc, thản nhiên nói một câu. Trong nháy mắt ấy hắn đã quyết định để cho Tô Định Bắc sống yên ổn cả đời.
Hắn vừa vỗ vai thiếu nữ ngơ ngác vừa nói: "Tạm thời công ty xảy ra chút việc nên ta đi trước, xem ra buổi tối không thể ngủ ở nhà. Ta đến chào tạm biệt ngươi."
Tô Bình Nam vẫn luôn bận rộn, vì vậy Tô Định Bắc cũng không nghĩ nhiều. Sau khi tiếng ô tô biến mất, nàng mở vở bài tập ra, không hiểu sao nàng hơi thấp thỏm không yên.
Ánh mắt nhị ca rất lạ, nhất là lúc hắn nhìn gối ôm bên giường mình, vẻ mặt rất phức tạp.
Tô Định Bắc lắc đầu, mở cửa định đi kiếm đồ ăn.
Dạo này nàng rất hay đói. Lúc đi ngang qua phòng của đại ca đại tẩu, nàng nghe thấy một câu khiến nàng dừng bước.
"Có phải nhị thúc xảy ra chuyện gì rồi không?"
Nửa năm nay Dương Quỳnh Ngọc hạnh phúc như đang nằm mơ, nàng thật lòng cảm kích Tô Bình Nam.
"Sao vậy? Ngươi nghe thấy chuyện gì à?"
Tô Chấn Đông lập tức căng thẳng. Em trai mình quá bưu hãn, hắn vẫn luôn thấp tha thấp thỏm.
"Không phải."
Dương Quỳnh Ngọc lắc đầu, nói tiếp: "Hôm nay nhị thúc về nhà, ta thấy hắn dẫn theo rất nhiều người."
Tô Chấn Đông yên tâm, lơ đãng nói: "Từ nhỏ bên cạnh nhị thúc đã có một đám người, chuyện này có gì lạ đâu."
Dương Quỳnh Ngọc lắc đầu: "Lúc trước không có nhiều người như vậy, vả lại những người đó nhanh chóng rời đi. Nhưng lần này lại khác."
Mặc dù Dương Quỳnh Ngọc nói rất nhỏ, song Tô Định Bắc dán cả người lên cửa vẫn nghe rõ.
"Những người đó vẫn luôn trông chừng quanh nhà mình, canh gác kín kẽ đến mức gió thổi không lọt, chắc là đang bảo vệ nhị thúc."
Sau đó hai người nói gì Tô Định Bắc đều không nghe lọt.
Nàng lập tức chạy về phòng bấm một số điện thoại.
"Lão Cửu, nhị ca ta đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng Tô Định Bắc rất lạnh nhạt. Người ở đầu dây bên kia là một tên côn đồ có tiếng ở gần trường trung học số 1 Thiên Đô. Tên này biết thân phận của Tô Định Bắc, thường ngày rất hay a dua nịnh hót nàng, có ý muốn đi đường vòng cứu quốc từ chỗ Tô Định Bắc.
Tô Định Bắc biết ý đồ của hắn. Mặc dù nàng không thích tên này, nhưng khi hỏi thăm tin tức nàng vẫn nghĩ đến hắn đầu tiên.
"Tiểu tứ tỷ, ngươi không biết sao? Hôm nay có người suýt nổ chết Hồng Bào ca đó."
Giọng nói của lão Cửu vang lên trong điện thoại, Tô Định Bắc lập tức sững người.
Tô Định Bắc cúp máy, đảo mắt nhìn phòng mình.
Nàng cực kì thông minh, khẳng định rằng thật ra nhị ca tìm mình có việc, nhưng không biết tại sao lại không nói ra.
"Tại sao nhỉ?"
Tầm mắt Tô Định Bắc dừng trên gối ôm gấu bông của mình. Nàng nhớ là tầm nhìn cuối cùng của nhị ca dừng trên người nó.
Con gấu này có vấn đề gì sao?
Tô Định Bắc không nghĩ ra, cứ để chân trần đứng trước cửa phòng mình, bắt đầu mô phỏng lại nhất cử nhất động của Tô Bình Nam hồi nãy.
Rất nhiều câu nhị ca nói trong ngày thường hiện ra trong đầu nàng.
"Trời định ta và ngươi coi bốn biển là nhà."
"Phải học cách thu liễm lệ khí của mình..."
"Ngươi khác biệt, ngươi là Tô Định Bắc. Có một loại lực lượng mạnh hơn bạo lực, ngươi phải giúp ta khống chế nó."
Bỗng dưng Tô Định Bắc nhớ ra rất nhiều câu nói của Tô Bình Nam.
Tại sao chứ?
Nữ hài day trán, một câu nói của Tô lão gia tử lúc còn tại thế chợt vang lên trong đầu Tô Định Bắc.
"Thật ra người giống ta nhất là ngươi và nhị ca của ngươi. Các ngươi thuộc cùng một kiểu người, tiếc rằng ngươi là nữ tử."
Tô Định Bắc hơi hiểu ra, bắt đầu nhớ lại ánh mắt nhị ca nhìn mình mấy lần gần đây. Có quan tâm, có cưng chiều, nhưng thiếu đi sự tán thưởng và kỳ vọng khi nhìn đồng loại trong quá khứ.
Tô Định Bắc hiểu ra tất cả, gen hung bạo ẩn sâu trong xương cốt Tô gia khiến nàng tái mét mặt mày.
Nàng quan sát căn phòng tỉ mỉ, màu hồng thiếu nữ. Đột nhiên Tô Định Bắc cảm thấy con gấu đáng yêu trên giường thật gai mắt.
"Nhất định là nhị ca rất thất vọng, cuối cùng một mình hắn trở thành kẻ ngoại tộc trong Tô gia."