Tô Định Bắc bình tĩnh đi vào phòng, cầm gấu bông lên rồi sang gõ cửa phòng Tô An Tây.
"Sao vậy?"
Tô An Tây đang buồn ngủ, mơ màng hỏi.
"Tặng ngươi nè."
Tô Định Bắc ném con gối bình thường mình luôn coi như vật báu vào lòng Tô An Tây: "Cho ta mượn xe."
Tô An Tây lập tức tỉnh táo lại: "Ngươi điên à, mấy giờ rồi?"
Giọng Tô Định Bắc lạnh nhạt mà kiên quyết: "Có việc gấp, nhanh lên!"
Tô An Tây giật mình trước ánh mắt dữ dằn của Tô Định Bắc. Trước giờ tính cách nàng vẫn luôn yếu đuối, bèn lấy chìa khóa ra, còn bĩu môi nói: "Đang yên đang lành sao lại biến thành bộ dáng ma quỷ kia rồi."
Tô Định Bắc bỗng quay phắt lại: "Tô An Tây, đồ ngốc nhà ngươi im miệng cho ta. Ta chưa từng thay đổi, sau này cũng sẽ không!"
Tô lão đại nhu nhược, Tô lão tam yếu đuối, nếu mình cũng thay đổi thì nhị ca sẽ rất buồn.
Tô Định Bắc vừa suy nghĩ vừa hung dữ trừng Tô An Tây, rồi mới nghênh ngang rời đi.
Gió đêm lạnh lẽo.
Xe của Tô Định Bắc như một mũi tên lao trên đường cái vắng vẻ ở Thiên Đô.
Nàng cố ý mở cửa sổ xe, gió lạnh ùa vào làm mái tóc rối bù.
Cảm giác tùy ý điên cuồng này khiến Tô Định Bắc say mê, thậm chí trên gương mặt hờ hững của nữ hài treo nụ cười nhẹ.
Đây mới là chính mình! Tô Định Bắc chợt hiểu ra, chân càng giẫm mạnh.
...
"Nam ca, có một chiếc xe đuổi theo, tốc độ rất nhanh."
Tô Bình Nam vừa mới cúp điện thoại thì thấy xe của Tô An Tây vượt lên dừng trước xe hắn. Tô Bình Nam lập tức nở nụ cười.
Ngoài Tô Định Bắc to gan liều lĩnh ra, mấy người khác trong nhà mình làm gì có ai lái xe nhanh như vậy.
Tô Bình Nam xuống xe, Tô Định Bắc tươi cười ló đầu ra: "Nhị ca, lên xe!"
Tô Bình Nam cười khẽ: "Được."
Đoàn xe biến thành Tô Định Bắc dẫn đầu, bắt đầu chậm rãi chạy về phía trụ sở chính của Cẩm Tú.
"Rốt cuộc tối nay ngươi muốn nói gì với ta?"
Tô Định Bắc nhìn thẳng phía trước, cất tiếng hỏi.
Tô Định Bắc đuổi theo, Tô Bình Nam đã hiểu ý nàng. Hắn nói: "Lo trước tính sau thôi, ta muốn chuyển một tòa cao ốc ở Cảng thành sang danh nghĩa của ngươi."
Tô Định Bắc nhíu mày: "Ta không phục chúng thì lấy kiểu gì? Ngươi không tin bản thân hay là có chuyện gì khó giải quyết?"
Tô Bình Nam lắc đầu: "Không có chuyện gì khó giải quyết, chẳng qua là con người sáng phúc chiều họa, ta để lại đường lui cho các ngươi mà thôi."
"Chuyển sang danh nghĩa của ngươi thì cho dù ta không còn, những thứ khác của tập đoàn Cẩm Tú cũng đủ cho mọi người no bụng. Với năng lực của ngươi hiện giờ chắc là có thể chăm sóc tốt cho bọn hắn."
Tô Bình Nam nói xong, Tô Định Bắc ngẫm nghĩ: "Ngươi không tin Văn Văn ca sao?"
Tô Bình Nam nói: "Không phải, ta biết tính hắn. Nếu ta xảy ra chuyện thì hắn nhất định sẽ trả thù, e là không ai có thể giữ chân hắn."
Tô Định Bắc gật đầu, ngoảnh lại nhìn Tô Bình Nam: "Ngươi luôn dũng cảm tiến thẳng về phía trước, hành động này hơi mất nhuệ khí đấy. Ta không nhận đồ đâu, nhưng năm nay ta sẽ tham gia kỳ thi đại học, sau đó gia nhập Cẩm Tú, bắt đầu làm từ tầng chót."
Tô Định Bắc vẫn là Tô Định Bắc ấy, từ đầu đến cuối vẫn luôn đặc biệt và kiệt ngạo.
Câu nói của Tô Định Bắc khiến Tô Bình Nam ngẩn ngơ.
Mình bị Lưu Lập Quả ảnh hưởng đến mức phải để lại đường lui cho người nhà trước khi đối phó với Mộ Dung Thanh Thanh ư?
Nét mặt dần trở nên kiên định, Tô Bình Nam cất tiếng cười to, tiếng cười vô cùng vang dội trên con đường lớn vắng vẻ.
"Tốt lắm."
Ánh mắt Tô Bình Nam biến thành sắc bén như dao: "Ngươi đến Cẩm Tú, sang năm trọng điểm của Cẩm Tú là bộ phận viễn thông, ngươi bắt đầu từ đó đi."
Năm tới là một năm ngành điện thoại di động ở Hạ quốc chính thức khởi bước, tất nhiên là Cẩm Tú sẽ chen chân.
Một khi điện thoại di động thành công, mỏ vàng siêu to khổng lồ này sẽ thay thế sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú hiện tại, trở thành kho tiền đứng đầu của tập đoàn Cẩm Tú.
Tô Bình Nam đặt kỳ vọng rất cao vào Tô Định Bắc. Tiếp đó hai huynh muội nói chuyện thoải mái sảng khoái. Trong thời gian gần một tiếng đồng hồ, Tô Bình Nam không hề đề cập tới chủ đề Mộ Dung Thanh Thanh.
Tô Bình Nam đặt gánh nặng xuống, lập tức khôi phục bản tính kiệt ngạo. Hắn cho rằng Mộ Dung Thanh Thanh cũng chỉ là một thanh đao cần chinh phục, hoàn toàn không cần đề cập tới.
Khi tạm biệt, Tô Định Bắc cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho Tô Bình Nam, giọng nói bộc lộ tình cảm chân thành: "Nhị ca, gia gia từng nói chúng ta thuộc một kiểu người, ta cùng ngươi đi tiếp."
Trong gió đêm, mấy chục hán tử của Cẩm Tú đứng thẳng tắp cách đó không xa. Hiện tại những người này không ngờ rằng mai sau nữ hài xinh đẹp có hơi non nớt này sẽ dẫn dắt Cẩm Tú tỏa sáng đến mức nào.
...
Diệp Lộ tỉnh rồi.
Câu nói đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại đã củng cố địa vị của nàng trong lòng mấy người Lục Viễn, Tô Văn Văn.
Lộ Lộ tỉnh lại lúc sáu giờ sáng. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Tô Bình Nam trước mặt. Câu đầu tiên nàng thốt ra là: "Ngươi không sao thì tốt rồi."
Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến tất cả mọi người cảm động.
Tô Bình Nam im lặng. Một nữ nhân bất chấp nguy hiểm cứu ngươi, mới tỉnh lại từ bàn phẫu thuật, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy ngươi là quan tâm ngươi có bị thương hay không.
"Ta không sao, ngươi cũng không sao."
Tô Bình Nam dịu dàng nói, ngồi ở bên giường vỗ nhẹ lên mu bàn tay để ngoài chăn của nữ hài.
Lộ Lộ lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng lại rên lên vì đau đớn.
Hình như lúc này nàng mới nghĩ đến điều gì, bắt đầu hoảng hốt: "Ta không bị hủy dung chứ? Ta nhớ là có thứ gì đó bay vào mặt ta."
Tô Bình Nam cười khẽ, ngón tay khẽ lướt qua gò má nàng, xúc cảm mềm mại.
"May mà không bị làm sao, vẫn rất xinh đẹp."
Tuy hơi hồi hộp và ngượng ngùng, nhưng Diệp Lộ vẫn mở to mắt nhìn Tô Bình Nam không chớp mắt.
Trong một tiếng tiếp theo, từ đầu đến cuối Tô Bình Nam vẫn luôn nở nụ cười nhẹ, lắng nghe Lộ Lộ kể tin đồn thú vị trong mấy ngày qua. Cho đến khi nữ hài mệt mỏi ngủ thiếp đi, hắn mới đứng dậy.