Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 364 - Chương 364: Đi Hải Châu

Chương 364: Đi Hải Châu Chương 364: Đi Hải Châu

Tô Bình Nam ra ngoài phòng bệnh, mấy người bên ngoài lập tức khom lưng. Hắn nhìn Lục Viễn, Lục Viễn lập tức gật đầu nói nhỏ: "Tất cả đã chuẩn bị xong, bên Tiểu Trang đã sẵn sàng."

Tô Bình Nam gật đầu, ngoảnh lại nhìn Diệp Lộ đang ngủ say trong phòng: "Cho người chăm sóc nàng thật tốt."

Lục Viễn gật đầu.

"Đi Hải Châu."

Tô Bình Nam sải bước đi về phía trước, đám Lục Viễn theo sát phía sau.

Ôn nhu hương là mồ chôn anh hùng, đại trượng phu phải xẻ gió rẽ sóng xông về phía trước. Có lẽ Tô Bình Nam sẽ quý trọng cảnh đẹp ven đường, nhưng tuyệt đối không dừng chân.

...

Tống Chân Chân là nhân viên y tế có lý lịch non nhất trong tổ chữa trị của ông chủ Trịnh, tất nhiên là công việc kiểm tra phòng, viết bệnh án đều rơi vào nàng. Nàng nhìn Tô Bình Nam được mọi người vây quanh rời đi, bĩu môi nói: "Làm màu."

Dưới cái nhìn của nàng, tên tim gan phèo phổi kiêu căng này thật dọa người, đi đến bất cứ đâu cũng có hán tử vạm vỡ bưu hãn hầu hạ. Nữ tử xả thân vì mình, vậy mà tên này cũng không chịu dành thêm chút thời gian ở bên người ta.

Cô y ta ngoảnh đầu nhìn Lộ Lộ đang ngủ say, thỉnh thoảng hàng mày thanh tú nhíu lại vì đau đớn. Nàng bực bội mắng tiếp: "Lòng dạ sắt đá!"

Hai mươi phút sau khi cô y tá mắng Tô Bình Nam, trong văn phòng của ông chủ Trịnh, Tống Chân Chân hớn hở nâng niu món quà của Tô Bình Nam, vui vẻ khoa tay múa chân, hoàn toàn quên béng vừa rồi mình còn mắng người ta.

Tổ chữa bệnh của ông chủ Trịnh gồm năm người, mọi người đều chứng kiến trận thế ngày hôm đó, lại thêm mấy lời đồn đại về Cẩm Tú, cho nên mọi người đều biết đối phương chi rất mạnh tay. Tuy nhiên, khi Cẩm Tú thật sự hành động, bọn hắn vẫn sốc.

Ngay cả ông chủ Trịnh trước giờ vẫn luôn ung dung bình tĩnh cũng không kìm được nụ cười.

Mặc dù quà của mọi người khác nhau, nhưng tuyệt đối hợp ý.

Bác sĩ Chu cũng cười toe toét. Quà của hắn là một tấm giấy chứng nhận chuyển trường mỏng tang. Thành tích học tập của con trai vẫn luôn là tâm bệnh của hắn, chuyển con trai đến ngôi trường Trung học số 1 Thiện Đô có lực lượng giáo viên giỏi nhất là nguyện vọng lớn nhất của hắn.

Trường Trung học số 1 Thiên Đô là trường cấp ba trọng điểm đứng đầu tỉnh, chẳng cần nghĩ cũng biết độ khó vào trường. Bác sĩ Chu có một số mối quan hệ, không biết nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ rồi mà vẫn không thành công.

Một cuộc phẫu thuật đã giải quyết vấn đề khó khăn của tất cả bọn hắn.

Thấy Tống Chân Chân mặt mày rạng rỡ, bác sĩ Chu vui vẻ nói đùa: "Chân Chân, đâu phải tặng ngươi một người bạn trai, coi ngươi vui chưa kìa!"

Tống Chân Chân bĩu môi, thầm nói tên tim gan phèo phổi kia kiêu căng như thế, đám người kia trông hung ác như vậy, bản cô nương chẳng thèm.

Món quà khiến cô y tá vui phát cuồng là chiếc xe xe Volkswagen Golf nàng mơ ước đã lâu. Tống Chân Chân không chỉ một lần nói với người khác rằng sau này kết hôn nàng nhất định phải mua một chiếc.

Nghĩ tới đây, Tống Chân Chân bỗng đỏ mặt, dáng vẻ đáng yêu trừng bác sĩ Chu.

Điều khiến Bác sĩ Chu cười ha ha đang chờ câu trả lời không hiểu nổi là Cẩm Tú tặng những món quà khác nhau, điểm giống nhau duy nhất là mỗi người đều nhận được một tấm danh thiếp.

Danh tiếp tượng trưng cho tình hữu nghị của Cẩm Tú.

Mấy người đang đắm chìm trong vui vẻ đều bỏ quên một vấn đề, đó chính là tập đoàn Cẩm Tú không hỏi thăm bất cứ ai trong số bọn hắn, nhưng lại nắm được chính xác sở thích của mỗi người.

...

Tôn Mạn lo lắng thấp thỏm hai ngày, cuối cùng cũng bước lên hành trình đi Hải Châu.

Nhìn chiếc xe Rolls-Royce trước mặt, nàng liếc sang Tô Bình Nam rồi ngập ngừng hỏi: "Chúng ta ngồi chung một xe sao?"

Tô Bình Nam gật đầu: "Bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là Mộ Dung đại bang chủ của Hải Đông Thanh."

Tài xế là Lục Vận, Đỗ Cửu bị thương ở cánh tay nên trong chuyến đi đến Hải Châu lần này, Tô Bình Nam từ chối yêu cầu muốn đi theo của hắn.

Trên đường đi bầu không khí rất ngột ngạt. Sau khi lên xe, Tô Bình Nam chỉ nói mấy câu rồi ngủ luôn. Ở hàng ghế sau rộng rãi chỉ còn lại Tôn Mạn ngơ ngác bối rối.

Xe chạy vững vàng, Tôn Mạn lén lút chuyển chỗ mấy lần, điều chỉnh sang tư thế ngồi thoải mái nhất.

Nàng nhìn Tô Bình Nam ngủ say, trong lúc ngủ cơ thể hắn vẫn thẳng tắp, hai tay nắm chặt. Bỗng nhiên Tôn Mạn cảm thấy thật ra nam nhân cường thế như núi này rất mệt mỏi.

Tôn Mạn cứ ngắm Tô Bình Nam suốt dọc đường, mãi cho đến khi hắn bị một cuộc gọi đánh thức.

Cuộc gọi thông báo cho Tô Bình Nam mấy thông tin về Lưu Lập Quả.

Một là đã xác nhận thân phận của Lưu Lập Quả và Lý Kiến Lệ - nhân viên tài vụ của tập đoàn Cẩm Tú bị tên này sát hại. Trong căn phòng Lưu Lập Quả thuê vẫn còn một lượng lớn ngòi nổ.

Tô Bình Nam nhíu mày đặt điện thoại xuống, nét mặt bình tĩnh trở lại.

Sắc mặt Tôn Mạn tái mét, hai mắt trợn tròn.

Nàng không nghe rõ cuộc gọi mới nãy, nhưng mấy từ khóa then chốt vẫn lọt vào tai nàng.

Có người bị giết, hơn nữa còn có thuốc nổ.

Không hiểu sao Tôn Mạn rất sợ hãi, nhưng vẫn dịu dàng nói một câu: "Ngươi quá mệt mỏi, ngủ thêm một lát có lợi cho sức khỏe."

Tô Bình Nam không biết vì sao Tôn Tiểu Mạn lại nói vậy nhưng vẫn lịch sự gật đầu, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Bình Luận (0)
Comment