Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 365 - Chương 365: Đi Hải Châu! (2)

Chương 365: Đi Hải Châu! (2) Chương 365: Đi Hải Châu! (2)

Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú, Tô Văn Văn ngồi ở vị trí của Tô Bình Nam nhận tách cà phê Văn Tiểu Địch đưa cho rồi uống một hớp, tức thì nhíu mày.

"Hiện giờ lão đại đều uống đắng như vậy sao?"

Văn Tiểu Địch nhếch môi nở nụ cười, đồng thời gật đầu.

Bây giờ Văn Tiểu Địch đã hoàn toàn thích nghi với công việc thư ký chủ tịch, cách ăn mặc trang điểm cũng càng ngày càng giống nữ cường nhân công sở. Bộ đồ công sở màu xám nhạt được cắt sửa rất khéo léo, phô bày vóc dáng ngày càng bốc lửa của nàng.

Văn Tiểu Địch lật xem kẹp tài liệu trong tay, nghiêm túc nói tiếp: "Hai mươi phút nữa chúng ta đến công ty Điện tử Cẩm Tú thị sát. Bên Trương Hán Bình đã nhận được thông báo, đương nhiên sẽ phối hợp."

Tô Văn Văn không cười nữa, nét mặt trở nên nghiêm túc, uống hết ly cà phê đắng trong tay.

Hắn nhìn Đỗ Cửu và Đỗ Thạch ở bên cạnh, ba người nhìn nhau khẽ mỉm cười.

Tô Văn Văn lớn lên bên cạnh Tô Bình Nam từ nhỏ, dường như Tô Bình Nam đã trở thành tín ngưỡng trong lòng hắn. Thậm chí có nhiều khi Tô Văn Văn bất giác bắt chước theo lời nói và hành động của Tô Bình Nam.

Tôn Mạn giả trang Mộ Dung Thanh Thanh đi Hải Châu, như vậy trong khoảng thời gian này Mộ Dung Thanh Thanh nhất định sẽ ở lại Thiên Đô.

Bởi vì vóc dáng của Tô Văn Văn và Tô Bình Nam rất giống nhau, cho nên hắn là sự lựa chọn duy nhất để giả trang Tô Bình Nam giữ chân Mộ Dung Thanh Thanh.

Tô Bình Nam xuống lầu, bước lên chiếc xe Mercedes chống đạn mà thường ngày hắn hay ngồi.

Cả quá trình thân hình của hắn đều được hai người Đỗ Cửu và Đỗ Thạch có thân hình cao lớn che chắn kín kẽ.

Trong một tiệm bán đồ ăn sáng cách đó không xa, khóe miệng Mộ Dung Thanh Thanh nhếch lên thành một đường vòng cung xinh đẹp. Mà cô nàng đang mỉm cười không hề phát hiện ra nơi một chiếc Rolls-Royce vốn đậu ở trước trụ sở chính của Cẩm Tú không biết đã dựng một tấm biển quảng cáo chặn mất tầm nhìn bên ngoài từ bao giờ.

Lưu Lập Quả lựa chọn ngọc nát đá tan với Tô Bình Nam, phần lớn nguyên nhân là do hắn cảm thấy mình không còn con đường nào khác.

Nhưng Lưu Lập Quả không biết rằng nguyên nhân tạo nên tất thảy còn có một bàn tay vô hình đang đổ thêm dầu vào lửa.

Mộ Dung Thanh Thanh đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi Lưu Lập Quả bóp chết Lý Kiến Lệ đến kết cục nổ chết chính mình. Đến lúc chết Lưu Lập Quả đáng thương cũng không biết rốt cuộc tại sao Lý Kiến Lệ lại tìm được nơi ở của mình.

Mộ Dung Thanh Thanh giúp Lý Kiến Lệ.

Thật ra có mấy lần Lưu Lập Quả suýt phát hiện ra Lý Kiến Lệ đi theo mình, nhưng những lúc ấy kiểu gì cũng có một bóng người đúng lúc chắn tầm mắt hắn.

Địa chỉ cụ thể của hắn cũng là Mộ Dung Thanh Thanh giả trang thành hộ gia đình trong khu chung cư nói cho Lý Kiến Lệ.

Mà mục đích của tất cả những hành động này là ép Lưu Lập Quả ra tay.

Sau hôm Mộ Dung Thanh Thanh phát hiện ra Lưu Lập Quả, nàng đã lén lút mở cửa phòng hắn.

Đồ vật nguy hiểm ngổn ngang đầy đất, ngoại hình giống Lưu Đường, sự việc trở nên sống động trong đầu Mộ Dung.

Lão Di Lặc ở lại Tứ Cảng Hải Châu không thể trấn áp đám thuộc hạ kiệt ngạo kia được nữa, thời gian còn lại của Mộ Dung Thanh Thanh rất eo hẹp.

Cho nên nàng lợi dụng Lý Kiến Lệ ép Lưu Lập Quả ra tay, nhưng cũng không ngờ hắn lại điên cuồng đến mức giết chết Lý Kiến Lệ.

Mặc dù quá trình không hoàn mỹ, song kết quả không tệ lắm. Sân bay hỗn loạn suýt tạo cơ hội cho Mộ Dung Thanh Thanh.

Nếu không phải Tô Bình Nam bế Lộ Lộ rời đi quá nhanh, mà Mộ Dung Thanh Thanh lại bị đám đông hoảng loạn cản bước, thì thậm chí có thể nói đó là cơ hội tốt nhất cho nàng.

Mộ Dung Thanh Thanh không suy nghĩ miên man nữa, đặt tiền lẻ lên bàn rồi mới còng lưng đứng dậy, lững thững rời khỏi tiệm nhỏ ven đường.

Mộ Dung Thanh Thanh biết rằng với sự cẩn thận và gian xảo như hồ ly của Tô Bình Nam, sau sự kiện kia cơ hội của nàng không lớn. Nhưng nội tâm kiêu ngạo vẫn khiến nàng muốn đợi đến cuối cùng.

Con người có phúc có họa, ai mà biết được cơ hội có xuất hiện vào thời khắc cuối cùng hay không?

Hình như suốt một buổi sáng Tô Bình Nam rất bận rộn, liên tục đi ra đi vào tập đoàn Cẩm Tú. Mộ Dung Thanh Thanh vẫn kiên trì quan sát.

Trực giác nhạy bén mách bảo nàng có điểm bất thường, nhưng nàng không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.

Sân thượng của trụ sở chính Cẩm Tú là vị trí quan sát phong cảnh bên ngoài bên ngoài tốt nhất. Trần Thủy đặt ống nhòm xuống, gật đầu với Tô Văn Văn và chỉ về một hướng, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Nàng vẫn ở Thiên Đô, vả lại đang ở đằng kia."

Tô Văn Văn hỏi: "Có chắc chắn không?"

Trần Thủy gật đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Lúc nãy khi ngươi trở về có một nữ nhân trung niên mặc quần áo đen băng qua đường cái, đó chính là nàng."

"Mặc dù nàng đã thay đổi ngoại hình và tư thế đi đường, nhưng bản chất không lừa được ta. Cả buổi sáng ta đã thấy đặc điểm hình thái giống nhau trên người ba nữ nhân có nghề nghiệp khác nhau."

Trên gương mặt Trần Thủy tràn đầy tự tin, đây là tuyệt chiêu đặc biệt cả đời của hắn.

Tô Văn Văn cười gằn: "Có thể bắt nàng không?"

Trần Thủy lắc đầu: "Mỗi lần nàng đều xuất hiện trong thời gian rất ngắn, hơn nữa còn lựa chọn tuyến đường vô cùng hoàn mỹ. Người này rất giỏi!"

Tô Văn Văn im lặng nhìn theo hướng Trần Thủy chỉ, trong tầm mắt hắn chỉ có dòng người đông như mắc cửi, nào còn bóng dáng nữ nhân áo đen.

"Vẫn ở là được."

Tô Văn Văn cầm điện thoại lên.

"Nam ca, người đang ở Thiên Đô, Trần Thủy đã xác nhận."

Bình Luận (0)
Comment