Trong mắt Tô Bình Nam, cho dù Mộ Dung Thanh Thanh có năng khiếu bẩm sinh tuyệt cỡ nào cũng không thể phủ nhận nàng thiệt thòi về mặt sức mạnh. Chỉ cần khắc chế tốc độ kinh người của nàng thì tương đương với việc mình luôn đứng ở thế bất bại.
Mộ Dung Thanh Thanh không có ý kiến gì về địa điểm được chọn.
Bởi vì Tô Bình Nam đã nói rõ mục đích đánh cược là muốn áp đảo nàng.
Cho nên Mộ Dung Thanh Thanh cho rằng Tô Bình Nam không cần phải giở trò.
Trong điện thoại, nàng chỉ nói một câu mang đậm phong cách Mộ Dung Thanh Thanh: "Cược cũng được thôi, sống chết có số, phú quý do trời."
Tô Bình Nam bình tĩnh nói: "Mạng của ta ngươi không lấy nổi, mạng của ngươi chưa chắc đã do ngươi."
Sau đó hai người cúp máy gần như cùng lúc.
…
Sóng gió nổi lên, Lý Lạc Nhiên đến Thiên Đô trước thời hạn. Đinh Đồng đi cùng nàng.
Nguyên nhân Lý Lạc Nhiên đến sớm là do câu nói của Đỗ Đan Đan.
Hôm đó tin tức Đỗ Đan Đan nói ra chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, Lý Lạc Nhiên tái mét mặt mày lập tức gọi điện cho Tô Bình Nam.
Cuộc gọi kết nối rất nhanh, hơn nữa giọng nói của Tô Bình Nam trong điện thoại vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Nhưng Lý Lạc Nhiên biết Đỗ Đan Đan sẽ không lấy chuyện này ra để lừa nàng.
Đỗ Đan Đan không lừa nàng, vậy tức là Tô Bình Nam đang giấu nàng.
Lý Lạc Nhiên suy nghĩ rất lâu, quyết định đến Thiên Đô sớm.
Chuyện của nam nhân nhà mình, nàng biết mình không giúp được gì. Lý Lạc Nhiên chỉ nghĩ là nếu như Tô Bình Nam thật sự có chuyện, nàng sẽ lặng lẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua.
Lúc Đỗ Đan Đan và Lý Lạc Nhiên nói chuyện, Đinh Đồng không ở đó, cho nên nàng không biết tại sao Lý Lạc Nhiên lại đột nhiên vội vã đi Thiên Đô, nhưng nàng vẫn quyết định muốn đi cùng.
Mặc dù lý do Đinh Đồng đưa ra là lo lắng cho Lý Lạc Nhiên, song nàng không lừa được trái tim mình. Bởi vì khoảnh khắc nàng lên tiếng, nam nhân kia đã chiếm hết tâm trí của nàng.
Thậm chí Lý Lạc Nhiên không biết Đinh Đồng luôn miệng nói là gần đây không có việc gì, lần đầu tiên trong bốn năm đại học nàng vắng mặt ở hoạt động quan trọng của hội sinh viên.
…
Ba tiếng sau.
Lý Lạc Nhiên vừa ra cửa sân bay đã nhạy bén phát hiện ra điểm bất thường.
Người đến đón máy bay không phải Tô Bình Nam mà là Lục Viễn.
Chiếc xe đến đón Lý Lạc Nhiên là Rolls-Royce của Tô Bình Nam. Khi lên xe, Đinh Đồng vẫn đang đắm chìm trong sự xa hoa bên trong xe thì nghe thấy Lý Lạc Nhiên hỏi một câu khiến nàng giật mình.
"Bình Nam không sao chứ?"
Câu hỏi này của Lý Lạc Nhiên vô cùng thông minh. Nàng không hỏi có chuyện gì mà trực tiếp đưa ra kết luận.
Chuyện Tô Bình Nam bị nổ bom hot rần rần, Lục Viễn không nghi ngờ gì hết, ngoảnh đầu trả lời: "Tô tổng không sao, có điều Đỗ Cửu bị thương nhẹ."
Lục Viễn vừa lên tiếng, Lý Lạc Nhiên đã khẳng định chuyện nổ bom mà Đỗ Đan Đan nói là sự thật, cõi lòng lập tức rối như tơ vò.
...
Tô Bình Nam không đi đón Lý Lạc Nhiên bởi vì Mộ Dung Thanh Thanh đã đến.
Mộ Dung Thanh Thanh không hề ngụy trang, vẫn mặc đồ đỏ chót, cứ thế thản nhiên đi tới phòng tập thể thao dành cho nội bộ tập đoàn Cẩm Tú.
Hôm nay phòng tập thể thao đóng cửa.
Câu lạc bộ boxing ở tận cùng bên trong phòng tập thể thao không còn ồn ã như mọi ngày, ngoài Tô Bình Nam ra chỉ có vài người ít ỏi.
Đỗ Cửu, Đỗ Thạch, Tô Văn Văn và Nobel.
Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn dưới sàn đấu, để trần thân trên, cơ bắp như dao đẽo và hình xăm màu đen thể hiện sự dũng mãnh của hắn.
Hắn không còn vẻ trầm tĩnh như thường ngày, trên gương mặt không còn treo nụ cười. Hôm nay Tô Bình Nam xé rách mọi lớp vỏ ngụy trang, thể hiện toàn bộ sự tàn nhẫn ngang ngược của hắn.
Mộ Dung Thanh Thanh đi thẳng một mạch tới nơi, ngoảnh mặt làm ngơ trước những hán tử đứng ở hai bên, thẳm chí trong đôi mắt sâu thăm có cảm xúc điên cuồng.
Tô Bình Nam nhìn Mộ Dung Thanh Thanh đi từng bước tới, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
"Ta tới rồi."
Mộ Dung Thanh Thanh nói.
Tô Bình Nam gật đầu, đứng dậy, bật lên đứng trên sàn đấu.
"Ngươi rất khá, nhưng lại là nữ nhân. Thế giới này không có bất kỳ nam nhân nào bằng lòng bị nữ nhân dẫm dưới chân. Có là ngươi sẽ bị bố cục của mình kìm hãm, nhưng Cẩm Tú có thể cho ngươi vũ đài lớn nhất."
Thấy Mộ Dung Thanh Thanh không nói gì, Tô Bình Nam đứng trên cao nhìn xuống và nói tiếp: "Nếu ngươi vẫn sẵn lòng tin tưởng giang hồ thì hôm nay chúng ta cứ đấu một trận theo phương thức của ngươi. Cẩm Tú ta mở cửa cho ngươi tiến vào."
Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu, chậm rãi cởi chiếc áo khoác đỏ chót kia ra, để lộ bộ quần áo bó sát màu đen bên trong.
Điều khiến Tô Bình Nam chú ý không phải là đường cong cơ thể hoàn mỹ của đối phương, mà là con dao nhỏ dính chặt trên cặp đùi thon dài của nàng.
Mộ Dung Thanh Thanh lững thững đi lên sàn đấu. Nàng chú ý thấy ánh mắt Tô Bình Nam, bỗng nở nụ cười xinh đẹp, tay phải chạm vào con dao nhỏ bên hông: "Trên người ta chỉ có con dao này, nếu thua thì mạng của ta thuộc về ngươi."
"Được."
Tô Bình Nam chưa nói dứt lời đã di chuyển sang trái, nắm đấm tay phải đánh một quyền về phía hàm dưới của Mộ Dung.
Kinh nghiệm đánh giết ở thời không kia nói cho hắn biết rằng đã đứng trên này thì chẳng có phong độ ga lăng gì cả, chẳng có công bằng gì hết, chỉ có thắng bại sống chết.
Tô Bình Nam ra tay trước để chiếm lợi thế.
Hắn vừa ra tay, Mộ Dung Thanh Thanh cũng lập tức ra tay theo. Mộ Dung vừa ra tay, Tô Bình Nam liền biết tại sao danh tiếng của nữ nhân này lại lớn như vậy.
Bởi vì một chữ: nhanh.
Tốc độ của Mộ Dung nhanh lạ thường. Nàng lùi lại tránh một quyền này của Tô Bình Nam, cả áp lên như một con khỉ linh hoạt.
Khi áp sát tới, tay phải của Mộ Dung nhanh như chớp, rạch thẳng về phía cổ họng Tô Bình Nam.
Nữ nhân này đủ ác, vừa ra tay đã ngươi sống ta chết.