Con đường này rất dài. Khi Hà Minh Kiên chạy được nửa đường thì trông thấy một hán tử vẫn còn ngái ngủ kéo cửa cuốn quán karaoke đi ra ngoài, vứt đống rác tích tụ trong nhà ra ven đường cái. Hắn ném rất mạnh, rất nhiều vật thể lạ màu trắng văng tứ tung, con đường lớn vốn được quét dọn sạch sẽ lại trở nên bẩn thỉu bừa bộn.
Dường như đó là một tín hiệu, các quán ven đường bắt đầu mở cửa ném rác tích từ tối qua ra lề đường, như thể mọi người không nhìn thấy thùng rác to bổ chảng ở cách đó không xa.
Hà Minh Kiên dừng chân, thậm chí còn nghe thấy có người quát lão hán: "Ngày nào ngươi cũng quét sớm như vậy làm gì? Không thể chờ chúng ta đổ ra ngoài rồi quét một lượt được sao?"
Lão hán không tức giận, vừa cười xòa vừa lộn trở lại: "Già rồi, tay chân không nhanh nhẹn, ta sợ không làm xong trong thời gian quy định nên đi sớm chút."
Hà Minh Kiên nhìn lão nhân trán đầy nếp nhăn. Ở độ tuổi này cũng đáng bậc cha chú, thậm chí là ông nội của hắn, vậy mà đối phương phải cố nặn ra nụ cười làm lành như thế làm Hà Minh Kiên cực kỳ khó chịu.
Lại thêm một quán mở cửa cuốn. Hà Minh Kiên phát hiện ra ngoại trừ rất ít người đi mấy bước đổ rác vào thùng rác cách đó không xa, dường như những người còn lại đã quen đổ ở ven đường.
Đương lúc Hà Minh Kiên định đi đến giúp lão đầu, hắn trông thấy chiếc xe Mercedes-Benz thường ngày của Tô Bình Nam chạy qua rồi dừng lại bên cạnh hắn.
Chắc là thấy nét mặt Hà Minh Kiên hơi lạ nên Tô Bình Nam hỏi một câu: "Sao vậy?"
Sau khi nghe Hà Minh Kiên kể xong, Tô Bình Nam gật đầu rồi đi về phía lão hán.
Lúc Tô Bình Nam xuống xe, lão đầu đứng ở vị trí không tốt, đúng chỗ bia rượu còn sót lại trong đống chai đổ ra và tích thành một vũng nước đọng.
Tô Bình Nam mặc quần tây phẳng phiu và đi đôi giày da cứ thế đi thẳng đến bên cạnh lão đầu, không ngại mặt đất dơ bẩn.
Hắn chỉ vào tẩu thuốc bên hông lão đầu, mỉm cười hỏi: "Thuốc này có nồng không?"
Thời buổi này có rất ít xe hơi, huống chi xe của Tô Bình Nam còn ngầu như vậy, đương nhiên là lão đầu cho rằng chàng trai này là một nhân vật tai to mặt lớn.
Nghe Tô Bình Nam hỏi vậy, lão hán căng thẳng đến nỗi nói cà lăm: "Dân quê hút thôi, các ngươi hút không quen."
Tô Bình Nam bật cười nói lão đầu keo kiệt, cho ta hút một hơi.
Lão đầu không lay chuyển được Tô Bình Nam, căng thẳng đưa cho hắn một cuộn giấy. Tô Bình Nam cuốn một điếu rồi ngậm vào miệng, động tác hết sức quen thuộc.
Thấy lão đầu trợn tròn mắt sững sờ, Tô Bình Nam nở nụ cười: "Ta từng giúp lão gia tử nhà ta cuốn thuốc mấy năm."
Hà Minh Kiên phát hiện từ lúc Tô Bình Nam xuống xe, đám người bừa bãi tùy tiện của quán karaoke đều giống như bị người ta đấm cho một phát, cực kỳ mất tự nhiên.
"Đại gia, ta hút thuốc của ngươi, cần trả ơn ngươi."
Tô Bình Nam không quan tâm lão hán ú ớ nói gì đó, mà đứng thẳng lưng lạnh lùng nhìn một vòng: "Ta hút thuốc của người ta tức là nợ ân tình của người ta. Sau này kẻ nào lười biếng thì hừ hừ..."
Tô Bình Nam không nói hết câu mà chỉ cười gằn vài tiếng. Hắn phớt lờ đám người đã trở nên cứng ngắc kia, phủi bụi đất trên người lão hán: "Đại gia à, thuốc này của ngươi đắt quá, ta hút rồi không trả nổi. Sau này hãy để những người này quét dọn giúp ngươi, dù sao bọn hắn cũng làm chuyện có lỗi với ngươi."
Lão đầu chưa kịp nói gì, đám người vây xem đã nhao nhao gật đầu đồng ý. Sự nhiệt tình ấy khiến Hà Minh Kiên nghĩ tới cuộc vận động đại nhảy vọt hồi trẻ.
…
Nói đến đây, Hà Minh Kiên mỉm cười nhìn các con, uống một hớp rượu rồi mới nói tiếp: "Sau đó con đường kia còn được bình bầu là phố văn minh, sạch bóng không có một hạt bụi."
Con trai của Hà Minh Kiên là Hà Diệu Hoa gật đầu bảo: "Tuy người này hung ác, nhưng quả thật rất tốt bụng."
Hà Minh Kiên lắc đầu: "Ngươi tưởng thế là hết à?"
Trên gương mặt hắn lộ vẻ khâm phục: "Sau hôm đó, tập đoàn Cẩm Tú xây bao nhiêu chỗ trú mưa, nấu bao nhiêu bàn cơm cung cấp thức ăn giá rẻ?"
Hà Minh Kiên thở dài: "Rất nhiều người nói Tô tổng bỏ tiền mua danh tiếng, nhưng tại sao người khác không mua?"
Giọng nói của lão Hà hơi kích động: "Cẩm Tú có biết bao sản nghiệp ở Thiên Nam, các ngươi không chú ý thấy đường lối sản nghiệp của Cẩm Tú vĩnh viễn là con đường sạch sẽ nhất, đây là hồi báo!"
Cũng chính từ lúc đó Hà Minh Kiên mới yên lòng, một lòng một dạ bảo vệ lãnh thổ, mở rộng bờ cõi cho Tô Bình Nam.
…
Tô Bình Nam đang dẹp chướng ngại vật cuối cùng để tiến vào giang sơn Hải Châu trên mọi phương diện.
Đó là Mộ Dung Thanh Thanh.
Trong mắt Tô Bình Nam, hiện giờ Mộ Dung Thanh Thanh tuy hung hãn nhưng vẫn còn hơi non, nàng quá cố chấp với truyền thống của Hải Đông Thanh mà không biết rằng trên đời này đã không còn giang hồ từ lâu rồi.
Ở đời trước Mộ Dung Thanh Thanh tung hoành trên biển, sừng sững không ngã giữa kẽ hở của các thế lực lớn. Lúc đó nàng đã trải qua không biết bao nhiêu là thử thách rèn luyện trong thực tế.
Tô Bình Nam cho rằng hiện tại là thời cơ tốt nhất để thu phục Mộ Dung Thanh Thanh, bởi vì lúc này trên người nữ hài vẫn còn tín nghĩa chỉ có ở người giang hồ ngày xưa, chứ không phải sự khôn khéo từng trải ở kiếp trước.
Tô Bình Nam cần thanh đao sắc bén này thay hắn chém gió xẻ sóng trên Nam Hải, cho nên hắn lựa chọn đối chiến với nữ nhân hung hãn này, làm cho nàng khuất phục triệt để trên phương diện mà nàng tự hào nhất.
Mộ Dung Thanh Thanh có thể trấn áp mấy chục mấy trăm hán tử bưu hãn của Hải Đông Thanh cũng đủ thấy thực lực của nữ nhân này.
Tô Bình Nam dám so cao thấp ở thế mạnh của nàng, bởi vì hắn tự tin vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú ở thời không kia, cùng với tốc độ và sức lực không hiểu sao cứ liên tục tăng vọt từ lúc hắn sống lại.
Trên thế giới này không có thần, lại càng không có võ công thần kỳ.
Hai người đều là ác nhân dám liều mạng, ra tay ác độc. Cái cần so đấu cũng chỉ là tốc độ, sức lực và nắm bắt cơ hội.