Nếu có một việc ngươi vẫn luôn tham dự, kết quả là đến thời điểm mấu chốt nhất ngươi lại bị đưa đi.
Đó là cảm giác gì?
Ngứa ngáy tâm can!
Cảm giác này khiến Tôn Mạn phát điên.
Từ nỗi sợ hãi ban đầu đến dần dần thích nghi về sau, Tôn Mạn - bé ngoan từ nhỏ đến lớn suốt hai mươi năm qua - chìm đắm trong cảm giác kỳ lạ này. Khổ nỗi tên đại ác nhân kia lại cảm thấy nàng hết tác dụng rồi, đá nàng về khu nghỉ dưỡng.
Tôn Mạn bị đuổi về khu nghỉ dưỡng suối nước nóng nhìn đám bạn vui vẻ vô tư chơi đùa, có cảm giác như đã qua mấy đời.
Lúc tiễn nàng đi, trên mặt Tô Bình Nam vẫn treo nụ cười khiến nàng không rét mà run, nghiêm túc nói với nàng: "Ngươi muốn ở lại Thiên Đô bao lâu cũng được, nhưng lúc đi ta sẽ tặng ngươi một món quà."
"Đương nhiên ngươi cũng có thể đưa ra mức thù lao mà mình muốn, trước giờ ta không phải là kẻ keo kiệt."
Không thấy nữ hài từ chối, Tô Bình Nam nói xong liền xoay người rời đi làm cho Tôn Mạn trợn to mắt trừng hắn hồi lâu.
…
Về chuyện đầu tư cho Tứ Cảng, Tô Bình Nam đã có quyết định cơ bản, đương nhiên sẽ có người chuyên nghiệp kết màn, Hà Minh Kiên đi trấn ải.
Hiện tại Hà Minh Kiên cực kỳ hài lòng về Tô Bình Nam, thậm chí hắn còn cho rằng Tô Bình Nam là một thiên tài kinh doanh nghìn năm khó gặp.
Quan điểm ngành nghề và sự phán đoán hướng phát triển trong tương lai cực kỳ chính xác của Tô Bình Nam khiến vị tinh anh đã làm việc cho doanh nghiệp cả đời thán phục.
Thậm chí hắn còn lén nói với vợ mình một câu: "Tô tổng tài hoa hơn người, nếu không phải bản tính quá kiệt ngạo thì hắn chính là một nhân vật giống Phạm Lãi."
Thần tài Phạm Lãi.
Có thể khiến cho một người lăn lộn trong giới kinh doanh Hạ quốc nhiều năm khen ngợi như vậy, có thể thấy tầm nhìn kinh doanh độc đáo của Tô Bình Nam mang đến cho hắn sự chấn động nhường nào.
Giãi thây trăm họ, nên công một người.
Có thể nói trong mắt người ngoài, Tô Bình Nam là kẻ độc ác nham hiểm, làm việc không từ thủ đoạn.
Kẻ chọc giận hắn không chết thì cũng bị thương, chẳng có mấy ai được chết già.
Thà khiến người khác sợ hãi cũng chẳng cần người khác yêu quý.
Đây là tín điều của Cẩm Tú.
Tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam ngày càng ăn sâu bén rễ ở Thiên Nam, không có kẻ nào dám vuốt râu cọp của hắn.
Đại thế ở Thiên Nam đã thành, thậm chí Cẩm Tú đã bắt đầu thâm nhập vào Hải Châu từng bước.
Hà Minh Kiên cảm thấy với thủ đoạn của Tô Bình Nam, chỉ cần cho đối phương thời gian thì cuối cùng sẽ có một ngày Hải Châu sẽ trở thành một Thiên Nam khác.
Ban đầu hắn không tán thành, nhưng càng về sau càng tán thưởng, cuối cùng một lòng một dạ cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ. Hà Minh Kiên có cách nhìn đặc biệt của riêng mình về Tô Bình Nam.
Cách nhìn của hắn khác với bên ngoài. Hà Minh Kiên cho rằng Tô Bình Nam có quy tắc làm việc của mình. Hơn nữa, hắn cảm thấy thật ra dưới vỏ ngoài thiết huyết cường thế của Tô Bình Nam là trái tim lương thiện mà người bình thường khó sánh bằng.
Lần đầu tiên Hà Minh Kiên nói ra quan điểm này là ở trong bữa tiệc tân gia.
Khu biệt thự Minh Nguyệt Hồ đã xây xong, chủ nhân của căn biệt thự đầu tiên không phải Tô Bình Nam, mà là Hà Minh Kiên.
Trong giới thượng lưu Thiên Nam, Tô Bình Nam nổi tiếng là hào phóng với cấp dưới, hà khắc với bản thân.
Nhưng khoảnh khắc Tô Bình Nam mỉm cười đi vào văn phòng của Hà Minh Kiên, ném chìa khóa cho hắn, hắn vẫn cảm phục trước sự hào phóng của người này thêm lần nữa.
Niềm vui chuyển sang nhà mới.
Hơn nữa còn là chuyển vào khu biệt thự cao cấp nhất Thiên Đô. Điều này làm cho người Hà gia cực kỳ hưng phấn.
Trong bữa cơm tối có con trai con dâu, con gái con rể, người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Chủ đề tràng giang đại hải, khó tránh khỏi nhắc đến chuyện nhà cửa. Mà nhắc đến chuyện nhà cửa, đề tài lại lái sang Tô Bình Nam tặng nhà.
Lúc ở nhà Hà Minh Kiên chưa bao giờ nhắc tới bất kỳ chuyện gì liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú, bao gồm cả Tô Bình Nam.
Thấy con trai mình càng nói càng thái quá, miệng mấy đứa con gái con rể khác càng lúc càng há to, Hà Minh Kiên không nhịn được quở trách vài câu: "Các ngươi không hiểu Tô tổng rồi. Thật ra Tô tổng lương thiện vượt xa tưởng tượng của các ngươi, không đáng sợ như bên ngoài đồn đãi."
Lúc này không chỉ con trai con dâu sững sờ, mà đến Hà phu nhân cũng không kìm được kinh ngạc: "Lương thiện?"
"Đúng, lương thiện."
Hà Minh Kiên nói chắc như đinh đóng cột. Hắn thủ thỉ kể lại câu chuyện đã phủ bụi trong ký ức của mình.
…
Lúc Hà Minh Kiên mới vào tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam chưa từng che giấu khí tức giang hồ trong xương cốt. Ban đầu Hà Minh Kiên không quen, nhưng Tô Bình Nam đã uỷ quyền hoàn toàn cho hắn, lại thêm tập đoàn Cẩm Tú có quy định nghiêm ngặt và lòng hăng hái trong công việc, khiến cho một người bị gò bó nhiều năm trong doanh nghiệp nhà nước như Hà Minh Kiên cảm thấy thoải mái vui vẻ. Chính cảm giác này đã níu chân hắn ở lại.
Cho đến buổi sáng ngày hôm ấy, bỗng dưng Hà Minh Kiên thích khí tức giang hồ trên người Tô Bình Nam.
Hà Minh Kiên quen chạy bộ buổi sáng, sáng sớm mỗi ngày hắn đều chạy bộ từ trụ sở chính của tập đoàn Cẩm Tú đến phố quảng trường ở trung tâm rồi vòng về. Trên đoạn đường này, hắn sẽ đi qua một con đường toàn quán bar, quán karaoke náo nhiệt nhất Thiên Đô.
Sự việc xảy ra trên con đường đó.
Sau một đêm ồn ào náo nhiệt, cả con đường lộn xộn bừa bãi.
Người quét đường là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi. Hắn quét rất chậm, nhưng có thể nhìn ra hắn quét rất nghiêm túc.
Khi thấy vết bẩn khó quét trên mặt đất hoặc là dầu mỡ, kẹo cao su dính trên đường, lão hán đều cố sức cúi xuống, dùng chiếc xẻng nhỏ mang theo bên người xúc lên rồi đổ vào thùng rác ven đường.