"Ngươi đang sợ ta à?"
Tô Bình Nam dựa vào sofa, hắn nhìn thấy cảm xúc sợ hãi trong mắt nữ hài.
Tôn Mạn im lặng.
Tô Bình Nam nói: "Ngươi nên vui vẻ mới đúng. Bởi vì sự việc phát triển đến bây giờ, ta nợ ngươi ân tình."
Tô Bình Nam mỉm cười đứng dậy: "Tiểu nha đầu à, làm bạn của Cẩm Tú thì cuộc đời ngươi sẽ bằng phẳng."
…
Ba giờ khuya ở bến cảng, thuyền đến rất đúng giờ.
Một nhóm mười chín người bao gồm cả lão Di Lặc lần lượt lên thuyền.
"Ai là Di Lặc?"
Người lái thuyền là người Bổng Tử quốc hơn ba mươi tuổi, nói bằng tiếng Hạ quốc lơ lớ.
Lão Di Lặc không đứng ra, mà một người trẻ tuổi khác bước lên vài bước, cười ha hả nói: "Là ta."
Hán tử liếc mắt quan sát hắn rồi lấy một chiếc túi vải buồm từ trong phòng thuyền trưởng ra ném cho hắn.
"Đây là tiền đặt cọc."
Người trẻ tuổi gật đầu, mở ra nhìn rồi kín đáo làm thủ thế với phía sau.
Lão Di Lặc gật đầu, năm mươi phần trăm tiền đặt cọc cũng xem như hào phóng rồi.
"Hàng đang ở đảo Nam Hồ thuộc huyện Lâm Hải tỉnh Thiên Nam, hỗ trợ bảo vệ ba tiếng. Bà chủ của các ngươi sẽ nhận số tiền còn lại."
Hán tử rất kiệm lời.
Người trẻ tuổi gật đầu, xem ra chuyến này cần hộ tống. Sau khi biết phải làm gì, đoàn người lập tức thả lỏng.
Vì bản chất bưu hãn nên những người này không e sợ bất kỳ kẻ nào trên biển. Thuyền nhanh chóng rời cảng, biến mất trên mặt biển bao la.
Mười mấy phút sau điện thoại đổ chuông.
Trong điện thoại chỉ có một câu: "Đã sa lưới."
Tô Bình Nam hờ hững đáp "ừ" rồi cúp máy.
Khoảng cách cầm thanh đao kia càng lúc càng gần.
…
Bầu trời vừa mới xuất hiện màu trắng bạc, rất nhiều người ở Thiên Đô đã bắt đầu một ngày bận rộn của mình.
Mộ Dung Thanh Thanh đã quen hương vị của quán bán đồ ăn sáng cách trụ sở chính của tập đoàn Cẩm Tú không xa.
Tất cả vẫn như mọi ngày, vợ chồng chủ quán dậy sớm bận rộn, trên gương mặt vẫn nở nụ cười ngây ngô.
Mộ Dung Thanh Thanh vừa ngồi xuống thì thấy cổng lớn của tập đoàn Cẩm Tú mở ra, một người trẻ tuổi đi thẳng đến chỗ nàng.
Mộ Dung Thanh Thanh liếc mắt quan sát xung quanh, không có bất cứ vấn đề gì.
Tô Văn Văn đi thẳng đến trước mặt nữ nhân vẫn bình tĩnh ăn từng miếng từng miếng như cũ.
Nếu không phải Trần Thủy nói cho Tô Văn Văn thì dù đánh chết hắn cũng không tin nữ nhân nông thôn da vàng như nến trong buổi chợ sớm này lại là Đấu Chiến Thắng Phật tiếng tăm lừng lẫy.
"Ta biết ngươi là ai, lão đại bảo ta chuyển lời đến ngươi."
Tô Văn Văn nói thẳng.
Nữ nhân trung niên ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng mới ngập ngừng chỉ vào bản thân với vẻ mặt nghi ngờ.
Ánh mắt Tô Văn Văn cũng lộ vẻ ngờ vực, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Trần Thủy.
"Lão đại muốn cược với ngươi một ván."
Tô Văn Văn tiếp tục nói: "Nếu ngươi thắng thì dẫn mười chín người kia đi. Nếu ngươi thua thì điều kiện lúc trước không thay đổi, Cẩm Tú mở cửa, ngươi dẫn người gia nhập Cẩm Tú."
Nữ nhân trung niên vẫn ngơ ngác, dường như không hiểu rốt cuộc Tô Văn Văn đang nói gì.
Tô Văn Văn nhìn chằm chằm vào nữ nhân trung niên lộ vẻ sợ hãi này, lắc đầu nghĩ: "Lẽ nào Trần Thủy đoán sai?"
Trong nháy mắt hắn xoay người bước đi, nữ nhân kia bỗng lên tiếng.
"Mười chín người kia?"
Tô Văn Văn quay đầu lại. Nữ nhân vẫn là nữ nhân kia, trang phục vẫn là trang phục ấy, chỉ có điều ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn, tràn đầy lệ khí như đao.
Tô Văn Văn ngoảnh đầu, nhếch miệng cười: "Mười chín người ở Tứ Cảng huyện Hải Châu."
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn Tô Văn Văn mặt mày hớn hở: "Ta sẽ điều tra rõ đã xảy ra chuyện gì."
Tô Văn Văn khoanh tay: "Điện thoại của lão đại đang chờ tin tức từ ngươi."
Nói rồi Tô Văn Văn đặt tờ một trăm tệ và một tấm danh thiếp lên bàn: "Mộ Dung bang chủ đến Thiên Đô, đương nhiên là Cẩm Tú mời khách."
…
Lúc này trên đảo Nam Hồ thuộc huyện Lâm Hải tỉnh Thiên Nam, nhóm người lão Di Lặc nhìn con tàu hải doanh lớn bao vây xung quanh mình rồi lại nhìn hàng buôn lậu chất cao như núi ở giữa đảo, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng khi bước đến đường cùng.
Tiểu Trang đứng ở đầu tàu, đưa điếu xì gà đã châm lửa cho Vương Bảo Bảo đứng bên cạnh, đồng thời thốt ra một câu chẳng liên quan gì đến cảnh tượng trước mắt.
"Chị dâu kinh doanh rất giỏi, mở những ba thẩm mỹ viện lận."
Vương Bảo Bảo nhận xì gà, rít sâu một hơi, mặt mày tươi cười: "Trang tổng, ngươi đừng tâng bốc nàng, trong lòng huynh đệ biết rõ ai là người có công lớn nhất."
Gió biển thổi phần phật, hai người làm như không thấy tình huống trên đảo Nam Hồ, cứ thế tán dóc chuyện nhà, bầu không khí có phần kỳ dị lạ thường.
…
Sau khi Mộ Dung Thanh Thanh bấm gọi hai số điện thoại quan trọng nhất, rốt cuộc sắc mặt cũng thay đổi.
Tối qua nhóm người lão Di Lặc biến mất tập thể, mà người trong điện thoại thề sống thề chết nói là mình ra lệnh.
Mặc dù không hiểu ra sao, nhưng Mộ Dung Thanh Thanh biết chắc là Hồng Bào Thiên Nam giở trò.
Lưu Đường tự dưng thua thảm hại, đến giờ Mộ Dung Thanh Thanh vẫn không biết Tô Bình Nam làm được bằng cách nào. Ngày hôm nay cảm giác cực kỳ bất lực ấy lại rơi trúng nàng.
Điều này khiến Mộ Dung Thanh Thanh vừa giận dữ vừa cảm thấy ớn lạnh.
Người này thật đáng sợ!
Mộ Dung Thanh Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại mà Tô Văn Văn để lại.
Điện thoại kết nối rất nhanh, giọng nói của Tô Bình Nam vang lên.
"Ta chờ ngươi đã lâu."
Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng cất lời: "Ngươi muốn cược thế nào?"
Tô Bình Nam bình tĩnh đáp lời: "Cược thứ ngươi am hiểu nhất."
Mộ Dung Thanh Thanh hơi ngạc nhiên, hỏi ngược lại: "Ngươi và ta á? Ngươi chắc chứ?"
Theo hiểu biết của nàng về Tô Bình Nam, người này là một nhân vật kiêu hùng, vậy mà lại đặt mình vào nguy hiểm?
Tô Bình Nam nhanh chóng đưa ra đáp án.
"Chắc chắn."
"Vì sao?"
Mộ Dung Thanh Thanh không kìm được lòng tò mò.
Giọng Tô Bình Nam hết sức ngang ngược: "Bởi vì Cẩm Tú muốn ngươi tâm phục khẩu phục."