Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 368 - Chương 368: Ta Phải Cầm Nó Chứ Không Phải Phá Hủy Nó

Chương 368: Ta phải cầm nó chứ không phải phá hủy nó Chương 368: Ta phải cầm nó chứ không phải phá hủy nó

Tôn Mạn nhìn căn phòng vắng vẻ chỉ có mình và tên đại ác nhân này, ánh mắt không giấu được vẻ căng thẳng.

Đối với nữ hài này, trải nghiệm du lịch tốt nghiệp lần này cứ như một giấc mơ vậy.

Con người hoàn toàn khác biệt, sự việc hoàn toàn khác biệt, thậm chí thế giới cũng hoàn toàn khác biệt. Sự việc đã tiến hành đến giờ nhưng nữ hài vẫn mờ mịt chẳng hiểu gì, giống như một con rối. Nhưng Tôn Mạn rất thông minh, vẫn có thể loáng thoáng ngửi thấy máu tanh và sự tàn khốc phía sau chuyện này.

Mặc dù nàng rất sợ, nhưng một thế giới khác đang từ từ vén lên tấm màn che lại mang đến cho Tôn Mạn một cảm giác kích thích.

Tiếng gõ cửa ba dài một ngắn.

Lục Viễn đi vào, gật đầu với Tô Bình Nam và nói khẽ: "Nơi này rất coi trọng chúng ta. Cả tầng này đều là người của chúng ta, rất an toàn."

Tô Bình Nam gật đầu, thong thả cắt đuôi xì gà. Hắn không châm lửa cho mình mà ném cho Tôn Mạn.

Nữ hài ngơ ngác đón lấy.

"Tin tức đã truyền ra ngoài, vậy thì nhất định sẽ có người đến tìm ngươi xác nhận. Vì thế, chúng ta nhất định phải tạo ra một hoàn cảnh khiến ngươi không tiện nói chuyện."

Tô Bình Nam híp mắt, tốc độ ngón tay gõ lên bàn trà càng lúc càng nhanh.

Tôn Mạn ngây ngốc gật đầu, nhưng vẫn không rõ vì sao Tô Bình Nam lại ném xì gà cho mình.

"Khả năng cao người này là người nàng quen thuộc và tin tưởng nhất."

Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Đám hán tử thô lỗ Hà lão lục không thể miêu tả mùi hương trên người Mộ Dung Thanh Thanh. Để đề phòng chẳng may, chỉ có thể dùng mùi xì gà lấn át."

Tôn Mạn buồn cười, không ngờ tên đại ác nhân này lại cẩn thận tỉ mỉ đến vậy. Hết cách rồi, nữ hài đành phải ấm ức châm xì gà. Nhất thời trong căn phòng lượn lờ khói thuốc.

Tô Bình Nam không đoán sai, người đến xác định tin tức lần này là lão Di Lặc.

Người của Hải Đông Thanh ở lại Tứ Cảng đều không nghĩ ra tại sao bang chủ đại tỷ của mình lại đột nhiên đứng chung với Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú, hơn nữa nhìn có vẻ nàng rất được coi trọng.

Lẽ nào nàng đã đồng ý chiêu hàng?

Dù sao lúc đó tập đoàn Cẩm Tú cũng ra giá trên trời. Bây giờ những người này ngoảnh đầu nhìn đám Hà lão lục, nói không hâm mộ là giả. Ai nấy đều ra dáng lắm, thậm chí còn có người lái ô tô.

Mà bọn hắn thì sao?

Chui rúc ở bến cảng nhỏ hẹp, miệng ăn núi lở. Những người đi theo Mộ Dung Thanh Thanh đều là hán tử cực kỳ bưu hãn, sao có thể chịu đựng được cuộc sống thế này? Trong những ngày qua đã có người tiên phong làm ầm ĩ với lão Di Lặc mấy bận.

Lúc đó ở bến cảng Mộ Dung Thanh Thanh ra dấu ý nói: ba giờ đêm nay lên thuyền ở bến cảng, lão Di Lặc dẫn đội, vụ làm ăn lớn.

Tin tức truyền về, đám người rảnh phát hoảng bắt đầu chuẩn bị. Lúc này bọn hắn lập tức bộc lộ rõ nội tình của Hải Đông Thanh, không có bất kỳ ai do dự, ai ai cũng dửng dưng.

Thời gian qua ở Tử Cảng, hình như lưng lão Di Lặc lại còng hơn, trông hơi phờ phạc. Chỉ có hắn không hành động, kinh nghiệm mấy chục năm và tâm tính cẩn thận khiến hắn quyết định phải đích thân đi xác nhận một lần.

"Mọi người có thể giẫm lên cửa sổ của căn phòng này tiến vào viện tử, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ngươi."

Tô Bình Nam bảo Tôn Mạn đứng ở cửa sổ, khẽ nở nụ cười: "Nếu đối phương chỉ xác nhận qua loa thì khoảng cách này là đủ rồi."

Tôn Mạn lén lườm nam nhân phức tạp này, cố gắng giữ tư thế mà Trần Thủy dạy nàng. Nàng đã đứng trước cửa sổ tròn nửa tiếng, mỏi cổ lắm rồi.

Ngay khi sắp không kiên trì nổi nữa, nàng bỗng trông thấy một lão nhân gù lưng đang khom lưng cúi đầu đi vào cửa đại viện.

Lão nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng rất rõ. Sau đó hắn cấp tốc, kín đáo làm một thủ thế.

Tôn Mạn từng học thủ thế này, biết ý của nó.

"Có nguy hiểm không?"

Tôn Mạn dựa theo phương pháp Hà lão lục dạy nàng, nhanh chóng ra dấu đáp lại.

Lão đầu không đi mà chăm chú nhìn Tôn Mạn. Tôn Mạn sợ đến nỗi trái tim đập điên cuồng, thậm chí trán rịn mồ hôi.

Giọng nói bình tĩnh của Tô Bình Nam vang lên bên tai nàng: "Nhìn hắn, gật đầu với hắn." Tôn Mạn cố nén nỗi sợ hãi, nhìn thẳng vào lão nhân kia và chậm rãi gật đầu.

Lão nhân mỉm cười, khom lưng, chậm rì rì đi ra ngoài viện tử của khách sạn.

Tôn Mạn thở phào nhẹ nhõm, toàn thân bủn rủn vì sợ hãi. Nàng đang định rời khỏi cửa sổ thì nghe thấy Tô Bình Nam quát khẽ.

"Đừng nhúc nhích, tiếp tục nhìn ra bên ngoài."

Tôn Mạn bị giọng nói nghiêm nghị của Tô Bình Nam dọa sợ, lập tức đứng thẳng lưng.

Mười mấy phút sau, bóng dáng lão nhân lại xuất hiện ở cửa đại viện. Lần này hắn chỉ gật đầu với nàng rồi nhanh chóng rời đi.

"Ok, được rồi."

Giọng nói của Tô Bình Nam dịu dàng hơn nhiều. Tôn Mạn lập tức ngồi phịch xuống thảm. Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi mà nàng cảm thấy giống như đã qua một thế kỷ. Tô Bình Nam cũng không nói gì, nhất thời căn phòng trở nên yên tĩnh.

Sau một lúc lâu Tôn Mạn mới hỏi ra vấn đề nàng tò mò nhất: "Rốt cuộc thì ngươi trăm phương ngàn kế đối phó với nữ nhân có ngoại hình giống ta để làm gì?"

Tôn Mạn từng xem tư liệu về Mộ Dung Thanh Thanh. Nàng cảm thấy với tài lực và mạng lưới quan hệ của nam nhân này, hắn hoàn toàn không cần tốn công phí sức như vậy.

Giọng Tô Bình Nam bình tĩnh nhưng lại cất giấu dã tâm khiến nữ hài sợ hãi: "Nếu có một thanh đao sắc bén nhất, ta phải cầm nó chứ không phải phá hủy nó."

Tuy nam nhân nói rất bình tĩnh, nhưng lại bộc lộ sự tự tin từ trong xương cốt.

Tôn Mạn không ngờ mình lại nhận được đáp án này.

Để Tôn Mạn nhập vai vào nhân vật Mộ Dung Thanh Thanh này, Trần Thủy đã đưa cho nàng tài liệu viết rất chi tiết.

Cho nên Tôn Mạn biết rõ Mộ Dung Thanh Thanh là người như thế nào.

Nếu để cho Tô Bình Nam khống chế nữ nhân dạng này...

Tôn Mạn không nghĩ tiếp nữa.

Nhìn Tô Bình Nam mỉm cười hòa nhã, nữ hài không hề cảm thấy ấm áp chút nào, trái lại còn cảm thấy rét lạnh từ tận đáy lòng.

Bình Luận (0)
Comment