Đại cục của Tô Bình Nam đã định.
Có một số việc kết thúc cần Lục Viễn xử lý, cho nên hắn đưa hai người Lý Lạc Nhiên đến Cẩm Tú Sơn Trang rồi đi luôn.
Hắn tỉnh bơ rời đi, người phụ trách của sơn trang trợn tròn mắt nhìn hai nữ hài.
Bình thường Tô Bình Nam không bao giờ dùng Rolls-Royce đưa nữ hài đến đây, bọn hắn có quan hệ gì cần phải hỏi nữa sao?
Vừa nhìn đã biết.
Quản lý sơn trang cũng từng nghe nói boss tổng của tập đoàn mình đã có bạn gái, vậy vấn đề đến rồi đây.
Trong hai người này ai là chính chủ?
Tô Bình Nam là ai chứ, chắc chắn là bạn gái của hắn cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng khổ nỗi cả hai nữ hài này có ngoại hình tương đương, đều có vóc dáng mảnh khảnh, điểm khác biệt duy nhất là phong cách.
Quản lý không dám hỏi, vậy thì cứ dứt khoát tiếp đãi theo quy cách cao nhất là được.
Dù sao cũng không có ai đánh người đang cười, nữ hài có thể ngồi lên chiếc xe kia chắc chắn có quan hệ mật thiết với Tô tổng.
…
Đinh Đồng bị làm cho luống cuống.
Bất kể nàng đi đến đâu, làm cái gì, nhất cử nhất động đều có người phục vụ ngay lập tức.
Về sau hai nữ hài không dám làm gì nữa, chỉ thẫn thờ ngồi bên bàn cơm chờ Tô Bình Nam đến.
Ngươi không làm gì, nhưng khách sạn cũng không nhàn rỗi.
Đối với mỗi món ăn trong thực đơn, bọn hắn đều hỏi trước khẩu vị, giới thiệu nguyên liệu nấu ăn, cẩn thận như đang làm thí nghiệm khoa học vậy.
Nếu hai người có khẩu vị khác nhau thì cùng một món sẽ chia làm hai phần rồi bưng lên bàn.
Cứ thế Đinh Đồng gặp được Tô Bình Nam trong nỗi lo lắng thấp thỏm xen lẫn hưởng thụ.
Thấy Tô Bình Nam đi vào, Lý Lạc Nhiên lơ đãng nãy giờ lập tức tươi cười như hoa, toàn thân lập tức xốc lại tinh thần, bám dính lấy Tô Bình Nam như kẹo cao su. Tô Bình Nam cười nhẹ, có lẽ là ảo giác nhưng Đinh Đồng cảm thấy hình như sắc mặt hắn hơi tái nhợt.
Tô Bình Nam vừa đến, nhạc trong phòng số 1 của Cẩm Tú Sơn Trang lập tức đổi sang bài Casablanca. Mọi người không biết nhiều về sở thích của boss tổng, nhưng ai ai trong tập đoàn Cẩm Tú đều biết boss thích bài hát này.
Tin tức truyền từ quán bar tới sớm nhất.
Trương Đồng là ai nào?
Đó là nguyên lão đi theo boss từ lúc mới bắt đầu. Không có ai cho rằng Trương Đồng đã thất thế, bởi vì lúc ở quán bar ZT, Tô Bình Nam bình thường luôn nghiêm túc sẽ không giống ngày thường, hắn cười nhiều hơn. Mà lúc Tô Bình Nam ở quán bar, quán bar vĩnh viễn chỉ mở bài hát này.
Dần dà không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ cần Tô Bình Nam xuất hiện ở các sản nghiệp dịch vụ dưới trướng tập đoàn Cẩm Tú, bài hát này sẽ lập tức vang lên.
Lý Lạc Nhiên khoác cánh tay Tô Bình Nam, hàng mi đẹp lập tức nhíu lại.
Cảm xúc khác thường khi chạm vào cánh tay đối phương khiến Lý Lạc Nhiên lập tức căng thẳng. Quả nhiên nam nhân của mình đã xảy ra chuyện.
Tô Bình Nam không nói, Lý Lạc Nhiên sẽ không hỏi. Nàng chỉ chuyển mấy món ăn có vẻ dầu mỡ sang chỗ khác, rồi lại gọi riêng mấy phần cháo dinh dưỡng và món ăn thanh đạm, sau đó mới cười tủm tỉm nhìn Tô Bình Nam: "Người bận rộn, mấy ngày tới ngươi có bận không?"
Lý Lạc Nhiên hỏi.
Tô Bình Nam ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Có một số việc đang kết thúc, sẽ rất bận rộn."
Lý Lạc Nhiên rất dứt khoát: "Vậy thì ta không quấy rầy ngươi. Ta và Đinh Đồng sẽ tới biệt thự Minh Nguyệt Hồ ở, mỗi khi đến giờ ăn ngươi về ăn cơm là được rồi."
Sau khi nói xong, Lý Lạc Nhiên sợ Tô Bình Nam không đồng ý, bèn nói tiếp: "Ta đã học nấu ăn một năm để nấu cơm cho ngươi đó, dù gì ngươi cũng phải cho ta cơ hội trổ tài chứ!"
Tô Bình Nam quay sang nhìn nữ hài giấu nỗi lo lắng sợ hãi dưới biểu cảm bình tĩnh, không kìm được vươn tay vuốt ve chiếc mũi thẳng của Lý Lạc Nhiên.
"Được, để xem tay nghề của ngươi. Ngươi nấu ăn có ngon hay không là chuyện lớn cả đời đấy."
Câu nói này không có gì đặc biệt, mấu chốt là từ kia.
Cả đời.
Lý Lạc Nhiên lập tức nở nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Món ăn lên bàn, Đinh Đồng cũng nhìn ra hình như cánh tay trái của Tô Bình Nam có vấn đề, Lý Lạc Nhiên vẫn luôn săn sóc.
Điện thoại đặt trên bàn đổ chuông.
Đinh Đồng nhìn Lý Lạc Nhiên với hai bàn tay dính dầu mỡ rồi lại nhìn cánh tay trái có vẻ bất tiện của Tô Bình Nam. Không biết nàng lấy đâu ra can đảm, áp chế trái tim đang đập thình thịch, tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên nói: "Ngươi không tiện, có cần ta giúp không?"
Tô Bình Nam gật đầu.
Đinh Đồng cầm điện thoại bằng hai tay, đặt bên tai Tô Bình Nam. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nam nhân này gần đến vậy, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
…
"Vâng."
Tiểu Trang cúp máy, sau đó nói với Vương Bảo Bảo: "Lão đại bảo chúng ta có thể đi rồi."
Nghe vậy Vương Bảo Bảo lập tức giơ tay ra hiệu, ngay sau đó tiếng còi ô tô liên tiếp vang lên, mấy con tàu hải doanh lớn vây quanh đảo Nam Hồ bắt đầu lần lượt chạy đi.
Đám người lão Di Lặc nhìn từng chiếc tàu lớn bao vây mình quay đầu, đưa mắt nhìn nhau.
Từ đầu tới cuối bọn hắn vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện này là thế này.
Đối phương hùng hổ bao vây bọn hắn, nhưng không làm gì hết.
Đương lúc bọn hắn sắp tuyệt vọng, đối phương lại đột ngột rời đi.
Cả quá trình người ta đều làm như không thấy bọn hắn, coi bọn hắn như không khí.
Tàu lớn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt những người này, trên mặt biển mênh mông chỉ còn lại một chiếc ca nô trơ trọi.
Chiếc ca nô đó chạy thẳng lên đảo trước mười chín đôi mắt nhìn chằm chằm.