Hai người trò chuyện vài câu, cô y tá nhỏ đánh bạo hỏi: "Ờm, Mộ Dung tỷ tỷ, rốt cuộc là tại sao ngươi lại bị thương?"
Mộ Dung Thanh Thanh bình tĩnh trả lời: "Đánh thua."
Ối! Cô y tá nhỏ hét lên chói tai, trợn trừng mắt, nổi giận đùng đùng: "Ai đánh? Tại sao lại đánh ngươi? Hắn muốn giết ngươi đó!"
Câu nói tiếp theo của Mộ Dung Thanh Thanh khiến cô y tá nhỏ lập tức chết sững: "Rất công bằng, bởi vì ta cũng muốn giết hắn."
Trong khoảng thời gian sau đó, cô y tá nhỏ bị đả kích ủ rũ chán nản. Nữ hài này y chang tên tim gan phèo phổi kia, đều bưu hãn và hơi không bình thường.
Tên tim gan phèo phổi kia cũng bị thương ở cánh tay, lúc khâu vết thương hắn vẫn luôn mỉm cười nhẹ. Bây giờ nhớ lại nụ cười ấy, cô y tá nhỏ vẫn cảm thấy rợn tóc gáy.
Từ từ!
Cô y tá nhỏ sững sờ.
Nàng nhìn Mộ Dung Thanh Thanh với vẻ mặt bình tĩnh, rồi lại liên tưởng đến vết thương của tên tim gan phèo phổi kia, sau đó hỏi bằng giọng điệu không dám tin.
"Không phải là Tô Tô chứ?"
Cô y tá nhỏ lắp bắp hồi lâu, vẫn không nói ra tên của Tô Bình Nam.
Mộ Dung Thanh Thanh nhếch môi nở nụ cười: "Không nói cho ngươi."
Rốt cuộc mình vẫn thua, sức mạnh và sự hung hãn của nam nhân kia khiến Mộ Dung Thanh Thanh biết rằng trừ khi mình đánh lén, nếu không cho dù đổi sang chỗ rộng hơn, nàng cũng không có bất cứ cơ hội nào.
Nhưng nam nhân này cảnh giác như dã thú và có thế lực, mình có cơ hội đánh lén chắc? Dường như mấy ngày qua đã nói cho nàng đáp án.
Mộ Dung Thanh Thanh biết mình thua rồi.
Nàng cũng muốn nhìn xem nam nhân đáng sợ này sẽ dẫn dắt các nàng đi đến đâu.
Có lẽ sau này mình sẽ không mệt mỏi nữa.
Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười khẽ.
Rầm!
Cửa phòng bệnh cao cấp bị cô y tá nhỏ kéo mạnh ra, loáng thoáng vang lên giọng nói ngây thơ của nàng.
"Đều là kẻ điên!"
…
Sâu không lường được.
Đây là cảm nhận chung của đám người lão Di Lặc trên đường đi.
Từ một phần nổi của tảng băng trôi mà tập đoàn Cẩm Tú thể hiện ra trên quãng đường từ cảng Cẩm Tú đến Thiên Đô, bọn hắn đã biết tập đoàn này khủng cỡ nào.
Ăn mặc ở đi lại, xe tải chạy bon bon trên đường, trung tâm thương mại, khách sạn, công trường đang xây dựng...
Tất cả những gì nhìn thấy trước mắt có tới tám chín mươi phần trăm là sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú.
"Các ngươi có biết tại sao Tô tổng lại đặt tên cho công ty là tập đoàn Cẩm Tú không?"
Tài xế lái xe là nhân viên lâu năm của Cẩm Tú. Hắn nói chuyện như đang tán gẫu, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.
"Tại sao?"
Để Diệu Dương tiếp lời.
"Bởi vì Tô tổng nói hắn sẽ cho người đi theo một một tương lai như gấm, cho nên gọi là Cẩm Tú."
Để Diệu Dương gật đầu, hắn và mấy đàn em đưa mắt nhìn nhau.
Tài xế tiếp tục nói: "Ta là lính dân quê, về nhà thì thất nghiệp, sau đó đến Cẩm Tú chạy xe. Bây giờ con gái đã có chồng, con trai còn thi đứng đầu."
Nói đến đây tài xế gãi đầu, ngượng ngùng bảo: "Tô tổng từng nói con em của tập đoàn Cẩm Tú chỉ cần thi lọt vào top 10 thì công ty sẽ trả hết học phí cho."
Tài xế vẫn còn lải nhải gì đó, song Để Diệu Dương không còn nghe lọt nữa.
Hắn nhìn Thiên Đô phồn hoa bên ngoài cửa sổ xe, đường cái sạch sẽ rộng rãi. Bỗng nhiên Để Diệu Dương cảm thấy thật ra Mộ Dung Thanh Thanh quyết định gia nhập công ty Cẩm Tú chẳng có gì không tốt cả, ít nhất thì hắn vui lòng đồng ý.
...
Hai tiếng sau khi Lão Di Lặc và những người khác đến Thiên Đô, ba mẹ của Lộ Lộ cũng đến.
Tô Bình Nam cũng nghĩ đến việc thông báo cho ba mẹ Lộ Lộ, nhưng Lộ Lộ từ chối.
Lý do là bản thân đã làm cho ba mẹ buồn quá nhiều, không muốn họ phải lo lắng thêm một lần nữa.
Tô Bình Nam đồng ý.
Nhưng mà nhân viên bị thương lại dính dáng đến vấn đề bảo hiểm nên người của hãng hàng không Thiên Thông đã thông báo cho ba mẹ của Lộ Lộ.
Vì vậy Tô Bình Nam không hề biết chuyện ba mẹ của Lộ Lộ đến Thiên Đô.
Vừa vào viện, mẹ Lộ Lộ đã bật khóc khi nhìn thấy con gái với khuôn mặt phờ phạc và mũi còn đang cắm ống thở.
Diệp phụ thì khá hơn một chút, sau khi hỏi thăm bác sĩ Chu biết được tình trạng của con gái, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, ba của Lộ Lộ nhìn con gái nói chuyện vẫn còn hơi khó khăn thì thở dài.
Lộ Lộ vui vẻ cười, tuy rằng không muốn quấy rầy ba mẹ, nhưng Tô Bình Nam quá bận rộn, dù là một người mạnh mẽ đến đâu thì nàng cũng vẫn hơi sợ hãi.
Diệp phụ nhìn con gái gượng cười, nếu nói rằng hắn không đau lòng thì là nói dối.
Hắn đã biết con gái tự lập sớm, tính nết dám yêu dám hận nên đã chịu không ít thiệt thòi. Nàng mới bị một tên cặn bã lừa một lần, lần này còn liều mạng đi cứu người. Thực sự không biết khi nào nàng mới trưởng thành.
Diệp phụ là lãnh đạo của một đơn vị ở một huyện nhỏ, vẫn có tầm nhìn xa trông rộng.
Phòng bệnh mà con gái ở là một phòng biệt lập, thậm chí có nhà vệ sinh riêng, nhìn là biết phòng của cán bộ cấp cao.
Nhìn vẻ lễ phép trong nói giọng của cô y tá chuyên chăm sóc cho con gái và bác sĩ vừa rồi, đây đâu phải là thái độ đối với bệnh nhân bình thường.
Tất cả những điều này cho thấy người được đứa con gái ngốc của hắn cứu là người giàu có hoặc quyền lực, nhưng con gái đã cứu mạng người kia, không phải là người nên đến để chăm sóc nàng nhiều hơn một chút sao?
Trong lòng Diệp phụ hơi bất mãn. Hắn muốn hỏi tình hình cụ thể của con gái, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con lại đành kìm lời.