Đúng lúc cô y tá nhỏ đang thất thần thì thấy cửa bị đẩy ra, tên gia hoả thường xuyên đi theo Tô Bình Nam bước vào.
Lục Viễn mặc kệ cô bé ngốc nghếch này, nói với Mộ Dung Thanh Thanh: "Ngươi chuẩn bị xuất viện?"
Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu.
Lục Viễn vẫy tay ra ngoài cửa, đồng thời nói: "Mọi người sau này sẽ là một gia đình, bà chủ ở Cẩm Tú Sơn Trang sẽ tiếp đón ngươi”.
Khi Lục Viễn ra hiệu, một nữ nhân cao gầy bưng một cái khay bước vào. Sau đó nàng ta cung kính cúi đầu chào Mộ Dung Thanh Thanh, đồng thời nói: "Xin chào giám đốc Mộ Dung, ta là Lý Diễm."
Mộ Dung Thanh Thanh đưa mắt nhìn Lục Viễn, trong mắt nàng hiện lên một chút khó hiểu.
"Đây là Lý Diễm, sở trường chuyên tấn công, tốt nghiệp ngành quản lý đại học Kinh tế - Quản trị Tài chính Thiên Đô, sau này nàng sẽ là trợ lý của ngươi."
Thấy Mộ Dung Thanh Thanh vẫn chưa có phản ứng, Lục Viễn cười nói: "Cẩm Tú là Cẩm Tú, giang hồ là giang hồ, hoàn toàn không giống nhau. Sau này ngươi chịu trách nhiệm một số việc kinh doanh, Lý Diễm sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ ngươi.”
Lý Diễm thấy Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu bèn đặt khay ở bên cạnh giường, trên khay là một cái hộp tinh xảo.
Mộ Dung Thanh Thanh chậm rãi mở hộp ra, trước mặt nàng hiện ra một chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền.
“Đeo nó vào ngươi lập tức trở thành người của Cẩm Tú.”
Lục Viễn nói giọng nghiêm túc: "Ngươi là người đầu tiên có thể đeo đồng hồ khi vào cửa. Hy vọng ngươi sẽ không làm Tô tổng thất vọng."
“Thật chóng mặt.”
Mộ Dung Thanh Thanh cảm nhận được ánh mắt rực lửa của nữ tử bưng khay và nói giọng trịnh trọng của Lục Viễn thì biết rằng chiếc đồng hồ này không đơn giản, nhưng nàng vẫn đồng ý không chút do dự.
Thua là thua nhưng Mộ Dung Thanh Thanh sẽ luôn là Mộ Dung Thanh Thanh.
“Một cái đồng hồ thì có gì đặc biệt mà làm quá lên thế?”
…
Cô y tá nhỏ nhìn phòng bệnh trống rỗng thì bĩu môi theo thói quen, định nói vài câu độc địa.
Trong một tháng qua, lúc rảnh rỗi cô y tá nhỏ sẽ ở lại đây, nàng đã quen với sự tồn tại của Mộ Dung Thanh Thanh, đột ngột chia tay khiến Tống Chân Chân cảm thấy không nỡ.
Sau khi thu dọn giường bệnh, cô y tá nhỏ mở cửa sổ thông gió, nhìn thấy Mộ Dung Thanh Thanh và Lục Viễn sánh vai nhau đi xuống lầu, cổ tay ánh lên màu sắc giống nhau.
Tạm biệt!
Cô y tá nhỏ vẫy tay chào.
...
“Kỳ thi đại học là bước ngoặc của cuộc đời”, nhiều người đã từng nghe câu này, vậy tại sao câu tiếp theo của nó lại ít được nhắc đến.
Bởi vì câu tiếp theo của nó là “Kể từ thời điểm đó kết thúc, ngày càng có ít thứ mà người ta có thể nỗ lực để làm tốt.”
Trường trung học số 1 Thiên Đô.
Sau khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, trường trung học cơ sở trọng điểm nổi tiếng nhất Thiên Nam đã bị Tô Định Bắc làm chấn động.
Tô Định Bắc đã trở thành huyền thoại trong giới học sinh năm nay. Ở tuổi của Tô Định Bắc, những bài thơ của Uông Quốc Chân và loạt phim truyền hình của Takuya Kimura rất phổ biến trong khuôn viên trường, nhưng trong mắt người lạnh lùng và nổi loạn như Tô Định Bắc chỉ có giang hồ vó ngựa tung hoành của Tô Bình Nam.
Sự nổi loạn và vẻ ngoài lạnh lùng khiến Tô Định Bắc luôn là nhân vật gây sốt ở trường trung học số 1, chưa kể nàng còn có thân phận là em gái của Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy, cho nên khi Tô Định Bắc thi vào đại học với tư cách là học sinh lớp mười một mà vẫn có thể xếp thứ hai đã làm bùng nổ giới học sinh ở trường trung học số 1 Thiên Đô.
Đó là lý do tại sao mọi người bao gồm cả Tô phụ Tô mẫu đều nghĩ rằng Tô Định Bắc sẽ chọn hai trường đại học hàng đầu nổi tiếng nhất Hạ quốc, nhưng Tô Định Bắc lại chọn đại học Thiên Đô.
Quyết định này sẽ gây náo động trong những gia đình bình thường, nhưng trong gia đình họ Tô lại gió êm sóng lặng chỉ vì một lời nói của Tô Bình Nam.
“Trong năm nay Định Bắc sẽ đến làm việc ở Cẩm Tú. Ở xa quá thì bất tiện lắm.”
Tô Bình Nam đã lên tiếng, Tô Định Bắc lại kiên trì, mọi chuyện đã được giải quyết tự nhiên như vậy.
Mặc dù nhà trường đã gây khó dễ rất nhiều, nhưng Tô Định Bắc không thấy phiền, cuối cùng giơ cao lá cờ của Tô Bình Nam mới được an ổn.
Vị trí của bộ phận Viễn thông Cẩm Tú nằm ở khu Bắc của Thiên Đô, khi ngày hoàn công tòa nhà Cẩm Tú ngày càng đến gần, thời gian các bộ phận của tập đoàn Cẩm Tú ở địa điểm ban đầu ngày càng ngắn lại.
Thời gian làm việc của tập đoàn Cẩm Tú là tám giờ ba mươi, Tô Định Bắc đã đứng ngoài cổng Viễn thông Cẩm Tú lúc tám giờ và yên lặng chờ đợi.
Tô Định Bắc đã không được tận hưởng kỳ nghỉ nhàn nhã nhất trong đời.
Sự cô đơn không ai có thể diễn tả được trong đôi mắt của Tô Bình Nam ngày hôm đó đã làm Tô Định Bắc vô cùng đau đớn, nàng hy vọng một ngày nào đó mình có thể đứng sau lưng nhị ca sớm hơn nên nàng đã chọn đi làm.
Ý định ban đầu của Tô Định Bắc là xuất phát từ vị trí dưới thấp nhưng Tô Bình Nam đã gạt bỏ ý kiến của nàng: "Ngươi đủ thông minh rồi, thứ ngươi thiếu chỉ là kinh nghiệm. Ta hy vọng sau này ngươi sẽ là nòng cốt đảm đương một phía, không phải là một thủ lĩnh chỉ biết xông pha trận mạc.”
“Bây giờ ngươi buông tay đi làm, chúng ta lập tức thất bại.”
Sản phẩm chính của Viễn thông Cẩm Tú là máy nhắn tin, nhưng Tô Bình Nam biết rằng điện thoại di động sẽ sớm trở nên phổ biến ở cả Hạ quốc, nếu muốn tiếp tục ăn miếng bánh này thì cần phải chuyển đổi hình thái kinh doanh.
Đối thủ mà Cẩm Tú sẽ phải đối mặt không phải là các công ty kỹ thuật số trong nước đang gây tiếng vang nhỏ mà là những gã khổng lồ có bề dày kinh nghiệm.
Tô Bình Nam giao cho Tô Định Bắc vị trí trợ lý của Từ Hoa, chỉ có một yêu cầu: "Chỉ xem, không nói."