Vào khoảng tám giờ năm phút, một đống nhân sĩ có tin tức đã đứng ở lối vào của Viễn thông Cẩm Tú.
Em gái của Tô tổng đến làm nên phải tạo ấn tượng tốt đúng không? Mọi người đều ôm ý tưởng này và bắt đầu lôi kéo làm quen.
“Chào buổi sáng, trợ lý Tô."
“Trợ lý Tô ngươi còn trẻ nhưng cũng phải coi chừng làn da…”
Một nhóm người vây quanh Tô Định Bắc nói tới nước miếng tung tóe nhưng Tô Định Bắc chỉ im lặng.
Khoảng mười phút sau, lần đầu tiên Tô Định Bắc kiệt ngạo thiết huyết bộc lộ tố chất lãnh đạo ở Cẩm Tú.
"Các vị tiền bối."
Tô Định Bắc lên tiếng, giọng nàng trong trẻo mà lạnh lùng: "Ta chỉ muốn biết một điều, đó là hôm nay mọi người đến sớm hay là mỗi ngày đều đến sớm như vậy?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nếu nói dối thì chuyện này kiểm tra một phát biết ngay, nếu nói thật thì có vẻ hơi quá hèn rồi, nhất thời bầu không khí hơi ngột ngạt.
Cửa mở ra, Tô Bình Bắc liếc mắt nhìn những người này, ánh mắt sắc bén khiến những người này tưởng rằng nhìn thấy Tô Bình Nam, bọn hắn càng khúm núm sợ sệt không dám phát ra tiếng động.
Tô Định Bắc gật đầu coi như nói lời từ biệt rồi không nhìn những người này nữa.
Khi Tô Định Bắc đi xa, một vài người hốt hoảng chạy lên, sự khinh thường trong lòng đã biến mất không còn tăm tích.
Có người còn nói nhỏ: "Người nhà họ Tô đúng là cùng một khuôn mẫu."
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã là ngày thứ năm Tô Định Bắc làm việc ở Cẩm Tú.
Hôm nay có vẻ hơi khác thường ngày, Tô Định Bắc bước vào cửa, sắp xếp lại tài liệu. Từ Hoa cười nói: "Tô tổng và ta đã nói chuyện, ngươi cứ buông tay đi làm.”
Tô Định Bắc cười ngọt ngào nhìn Từ Hoa: "Cảm ơn Từ thúc thúc."
Năm ngày qua, ánh mắt Từ Hoa nhìn Tô Định Bắc thay đổi từng ngày, rốt cuộc không giấu được sự tán thưởng.
Ngày đầu tiên Tô Định Bắc tới, nàng hầu như không nói gì cả. Ngoại trừ một số câu hỏi chuyên môn mà nàng cần hiểu, một câu dư thừa nàng cũng không nói.
Sự nhanh nhạy của Tô Định Bắc cũng làm cho Từ Hoa tặc lưỡi. Chỉ mất năm ngày nàng đã thông suốt tất cả mọi thứ.
Ngay cả Từ Hoa cũng thấy rằng mình không thể tách khỏi Tô Định Bắc. Có Tô Định Bắc, hiệu quả công việc của hắn đã tăng gần gấp đôi, điều này cho thấy năng lực tiếp thu Tô Định Bắc cao đến mức nào.
Đánh giá của Từ Hoa về Tô Định Bắc rất cao, nhưng Tô Định Bắc đánh giá về Từ Hoa ở mức bình thường.
“Anh à, Từ tổng là người quá mức nhân từ nương tay. Rất nhiều vấn đề hắn đều giơ cao đánh khẽ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
Khi Tô Định Bắc nói chuyện, đôi mắt như làn nước mùa thu của nàng tràn đầy vẻ sắc bén. Tô Định Bắc không hiểu tại sao Tô Bình Nam lại chọn Từ Hoa quản lý một bộ phận lớn như Viễn thông Cẩm Tú.
Theo quan điểm của nàng, Từ Hoa thực sự giống một nhân tài kỹ thuật hơn là một chủ xí nghiệp, làm việc rất thiếu quyết đoán. Ngược lại hắn tràn trề năng lượng mỗi khi đến phòng thí nghiệm.
“Ban đầu cho hắn ở vị trí lãnh đạo vì kỹ thuật và các mối quan hệ của hắn.”
Tô Bình Nam không giấu giếm nhiều suy nghĩ trước mặt em gái của mình.
“Vậy vẫn sẽ tiếp tục như thế sao?”
Tô Định Bắc tiếp tục hỏi.
Tô Bình Nam lắc đầu: "Từ Hoa rất tốt, nhưng thủ đoạn của hắn quá mềm. Chúng ta nhất định phải nắm chặt tay khi bầy sói chuẩn bị tiến vào sân."
Nhìn Tô Định Bắc, Tô Bình Nam hài lòng gật đầu: "Ta sẽ nói chuyện với Từ Hoa, việc quan trọng này ngươi tới làm đi.”
Người đầu tiên được gọi vào văn phòng là một trưởng phòng phụ trách mua thức ăn.
Tô Định Bắc lấy ra một văn kiện đặt trước mặt hắn, nhìn thẳng vào hắn:
“Giám đốc Điền, ta muốn biết tại sao hàng hóa đợt này lại đắt hơn đợt trước một đồng hai.”
Vẻ mặt của giám đốc Điền vẫn không thay đổi, hắn ta quay đầu nhìn Từ Hoa nói giọng bình tĩnh: "Từ tổng, ta có cần phải giải thích chuyện này với trợ lý Tô không?"
Từ Hoa gật đầu.
Giám đốc Điền gật đầu rồi mới tiếp tục nói: "Gần đây giá cả đang tăng lên."
Tô Định Bắc không chút hoang mang lấy ra hai tập tài liệu nữa: "Tại sao giá họ cung cấp cho người khác không tăng?"
Vẻ mặt của giám đốc Điền vẫn rất bình tĩnh, hắn ta nói tiếp: "Chúng ta đang vội, bên kia đương nhiên sẽ tăng giá. Tuy rằng chuyện này hơi thiếu tình người nhưng cũng là chuyện bình thường."
Tô Định Bắc tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi cho rằng tập đoàn không thể tra ra được sao? Đừng quên tập đoàn Cẩm Tú là công ty gì."
Cuối cùng vẻ mặt của giám đốc Điền cũng thay đổi.
Giám đốc Điền hiểu rất rõ Cẩm Tú là công ty như thế nào.
Nếu là một công ty khác, nhà cung cấp đó có thể giấu giếm cho hắn, nhưng đổi lại là Cẩm Tú...
Không ai dám lừa Tô Bình Nam.
Trên trán giám đốc Điền bắt đầu đổ mồ hôi nhiều hơn, sau đó hắn mới hiểu ra chuyện mà hắn làm cứ ngỡ rằng đã giấu giếm tốt không ai biết đến, nhưng chẳng qua là tổng bộ không can thiệp mà thôi.
Cái khó ló cái khôn, tâm tư giám đốc Điền xoay chuyển rất nhanh, lập tức nhìn Từ Hoa, giọng điệu cũng thấp xuống: "Từ tổng, từ khi chúng ta bắt đầu ta đã phụ trách việc này. Ngươi còn nhớ không, lúc tỉnh Xuyên cần hàng mà chúng ta lại thiếu, Tiểu Điền ta mấy ngày đêm không ngủ chạy hơn chục nhà mới kéo hàng về được, còn có lần trước nữa…”
Cuối cùng, giám đốc Điền mặt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào.
"Bây giờ trợ lý Tô lại cho rằng ta tham tiền công ty, ăn hoa hồng. Ta thừa nhận rằng ta đã phạm sai lầm...”
Từ Hoa thở dài, những chuyện người này nói hắn đều thấy rõ trước mắt, rất nhiều lần hắn rất tin lời của giám đốc Điền. Nếu Tô Định Bắc không đưa ra bằng chứng cứng như sắt, e rằng hắn còn bị che mắt mãi mãi.