Những người có thể lăn lộn làm việc ở huyện đều là những người thông minh.
Trương Lam Vũ rất được ông chủ Cố coi trọng, còn được tập đoàn Cẩm Tú hậu thuẫn, điều này chứng minh cho cái gì?
Muốn tiền có tiền, muốn người có người chứ cái gì nữa.
Mọi người nhìn Trương Lam Vũ bằng một cặp mắt khác xưa, trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Cố Thanh Tùng, Tô Bình Nam.
Chỉ nhắc đến hai cái tên này riêng lẻ từng cái thôi đã đủ đáng sợ rồi chứ đừng nói đến một lúc cả hai cái.
Lý do Tô Bình Nam gióng trống khua chiêng như thế chính là để nói cho mọi người biết thế nào là tình hữu nghị của Cẩm Tú.
Hắn tin rằng với tiền lệ này, sẽ có rất nhiều người nhìn lại Cẩm Tú, như vậy căn cơ của Cẩm Tú sẽ bám càng sâu. Tập đoàn Cẩm Tú đã vượt qua giai đoạn ban đầu, bây giờ Tô Bình Nam chỉ cần từng bước đào sâu căn cơ…
…
Bản tính khó dời.
Đây là đánh giá của Lý Tử Thành về Đinh Thanh.
Đinh Thanh đã phát tài rồi mà vẫn uống loại rượu rẻ tiền nhất ở các quán ven đường, mặc hàng fake không thể fake hơn được nữa.
Chỉ khác là càng ngày càng có nhiều mã tử đi theo hắn, càng ngày càng nhiều.
Thậm chí một số người còn không biết tên Lý Tử Thành, mà cái tên Đinh Thanh của Bắc Đại Môn đã bắt đầu vang danh khắp miền núi của Bổng Tử quốc.
“Hóa ra làm đúng lại kiếm được tiền như vậy?”
Đinh Thanh hơi say rượu, nhìn Lý Tử Thành xúc động nói.
Cả hai đều đã đoán sai rồi, bọn hắn không bao giờ tưởng tượng được rằng công ty tên Cẩm Tú lại làm đúng như vậy.
Chỉ tiêu thụ ít nhiên liệu và hải sản mà đã bắt đầu thông qua đảo Quy Vĩ quét qua Bổng Tử quốc.
Tập đoàn Cẩm Tú có một thói quen độc đoán ở đảo Quy Vĩ thuộc Bổng Tử quốc, đó là: ta không làm chuyện tà đạo, nhưng ngươi muốn làm chuyện tà đạo thì phải có sự đồng ý của ta.
…
Gần đây Đinh Thanh đã phải liều mạng để phát triển nhân viên chỉ vì một yêu cầu kỳ lạ của công ty Cẩm Tú.
Trong hai tuần này, tất cả những hán tử mưu sinh trên biển đều không được phép lấy đồ ở Cảng thành.
Trong thời đại này, ngành kinh doanh chính của Cảng thành Bổng Tử quốc là quần áo cũ và ô tô.
Quần áo cũ bị Bổng Tử quốc xử lý như rác, được đưa đến Cảng thành, sau đó được gia công ở Cảng thành và gửi vào đất liền, lợi nhuận thu về đáng kinh ngạc, thậm chí không thua kém gì ô tô. Vậy nên Lý Tử Thành biết bọn hắn làm như vậy sẽ gây ra không biết bao nhiêu sóng gió.
“Đại ca, ngươi có biết hậu quả của việc bọn hắn muốn chúng ta làm không?”
Cắt đứt con đường kiếm tiền của ai đó chẳng khác nào giết chết cha mẹ của người ta. Những hán tử kiếm sống trên biển lương thiện lắm sao? Lý Tử Thành hơi sợ hãi.
Đinh Thanh xua tay ra hiệu cho tất cả thuộc hạ lui ra ngoài, ánh mắt trong veo: "Thế ngươi có biết nếu chúng ta không làm sẽ có kết quả như thế nào không?"
Lý Tử Thành nhìn vị đại ca tuy rằng bề ngoài có vẻ ngốc nhưng thực ra cực kỳ khôn khéo này rồi lắc đầu.
“Ít nhất một nửa số người bên dưới đang kiếm tiền của Cẩm Tú. Ngươi có tin hay không, nếu ta không đồng ý với bọn hắn, ngày mai rất có thể ngươi chính là người leo lên vị trí của ta.”
Giọng điệu đùa cợt của Đinh Thanh khiến Lý Tử Thành trán vã mồ hôi.
“Vì vậy chúng ta phải làm, hơn nữa còn phải làm cho thật tốt.”
Đinh Thanh lấy tay vẽ một vòng tròn lớn, ánh mắt toát ra tham vọng làm cho Lý Tử Thành cảm thấy thật xa lạ.
“Sau đó chúng ta mới chính thức có được vốn liếng gia nhập vào Cẩm Tú.”
Đinh Thanh vỗ đầu Lý Tử Thành, cười nói: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta không ngốc, cũng sẽ không có ý nghĩ khác."
...
“Khi ngươi toả sáng, người khác mới biết đến sự tồn tại của ngươi.”
Tay trái Tô Bình Nam gõ nhịp nhàng vào bàn, nhìn Quách Quang Diệu đã quay lại thì cười nói.
Quách Quang Diệu nói: "Ta sợ rằng bọn người Đinh Thanh sẽ không làm được."
Tô Bình Nam lắc đầu: "Đây không phải vấn đề chúng ta cần lo lắng. Thứ chúng ta cần là con sói hung dữ nhất. Nếu nó chết, chỉ có thể giải thích một điều."
Tô Bình Nam ném điếu xì gà cho Quách Quang Diệu, nói tiếp: "Nó không đủ hung bạo, không phải là con sói độc ác nhất."
“Vậy thì cứ chọn tiếp thôi.”
Quách Quang Diệu nhận lấy điếu xì gà, cười đáp lời.
…
Rebecca là con gái thứ hai của Chung gia, tuy Chung gia không phải là gia đình bậc nhất ở Cảng thành nhưng cũng rất giàu có. Rebecca được cưng chiều từ khi mới sinh ra, tuy nàng được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh nhưng nàng biết sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở thành công cụ liên hôn của gia tộc, nên từ trước đến nay nàng sống cuồng dã, hành vi phóng túng, theo đuổi hứng thú của bản thân.
Mãi cho đến khi nàng gặp được Tô Bình Nam.
Tinh thần kiêu ngạo và tư thế mạnh mẽ trên biển của Tô Bình Nam ngày ấy khiến cho Rebecca - một nữ tử hai mươi ba tuổi đang vì cuộc sống trống rỗng hư vô mà khát khao theo đuổi sự phấn khích - dường như đã tìm thấy mục đích và ý nghĩa của cuộc đời mình.
Nàng đã hoàn toàn bị nam nhân này chinh phục, sau này nàng không còn nguyện lòng làm công cụ cho Chung gia nữa, nàng muốn chém gió trảm sóng vì nam nhân mà nàng yêu.
Rebecca đã bay đến Thiên Đô sau khi ở Cảng thành một mình suy nghĩ tới lui mấy ngày. Sau khi gặp Tô Bình Nam, Rebecca và Tô Bình Nam đã nói chuyện với nhau suốt hai tiếng đồng hồ.
Không ngờ Rebecca lại có ý nghĩ kỳ lạ là muốn biến Nam Hải thành một vùng biển nội địa của Cẩm Tú, tập đoàn Cẩm Tú sẽ xây dựng hai mươi lăm cảng tư nhân trở lên ở sáu quốc gia, sau ba năm mỗi cảng sẽ có sản lượng ba mươi triệu tấn.
Do đó, bốn mươi phần trăm toàn bộ hoạt động lưu thông hàng hóa ở Đông Nam Á sẽ do Cẩm Tú kiểm soát.
Nói đến đây, ánh mắt Rebecca điên cuồng: "Tô tổng, đến lúc đó bất kể là tài phiệt nào chỉ cần làm ăn ở châu Á cũng sẽ cúi đầu trước mặt Cẩm Tú."