Sau khi sống lại, Tô Bình Nam sẽ sống như ý muốn của mình nên hắn quyết định thực hiện kế hoạch kỳ lạ và điên rồ này không hề do dự.
Thậm chí sau khi hoàn thiện, hình như toàn bộ kế hoạch còn điên rồ hơn.
Khi sự điên cuồng tận xương của Rebecca gặp phải tham vọng trong máu của Tô Bình Nam đã dẫn đến kế hoạch khổng lồ này, làm cho người ta muốn líu lưỡi.
Cơm phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước một.
Cảng thành là cảng tự do lớn nhất ở Đông Nam Á, hiển nhiên vị trí của nó rất quan trọng. Vì vậy, trong kế hoạch của Rebecca không thể thiếu Cảng thành.
Mục tiêu đầu tiên của tập đoàn Cẩm Tú ở Cảng thành là căn cứ địa của Chung gia. Đồn Môn có một vị trí đặc thù. Nơi đây từng là nơi huy hoàng rực rỡ. Vào thời đại khi mà con người vẫn dựa vào thuyền buồm để chinh phục biển cả, vị trí của nó nằm chặn ngang cổ Quảng thành. Đây cũng là điểm xuất cảng gần nhất với quần đảo Nam Dương và vịnh Ba Tư.
Thời gian trôi qua, Đồn Môn trong thời đại của Cảng thành lại được gọi là vùng nông thôn, trở thành một nơi xa xôi hẻo lánh.
Đồn Môn nghèo đến nỗi ngay cả những tên lưu manh cũng ghét bỏ, có thể thấy sự phát triển của nó lạc hậu đến mức nào. Nguyên nhân chính là vì nó nghèo nên Tô Bình Nam mới có cơ hội.
Tập đoàn Cẩm Tú muốn xây dựng một bến cảng ở Đồn Môn có thể so sánh với cảng Victoria.
Mà tập đoàn Cẩm Tú sẽ tư nhân hóa hoàn toàn cảng này.
Nếu muốn hoàn thành việc cải tạo và xây dựng cảng ở Đồn Môn, đừng nói đến số vốn cần thiết, chỉ cần nói đến các điều kiện để hoàn thành việc tư nhân hóa cũng làm người ta chùn bước. Chỉ có bốn trăm năm mươi nghìn người ở Đồn Môn cùng lên tiếng thì việc này mới xong.
Thời cuộc rối ren mới thể hiện đúng bản sắc anh hùng, làm sao Tô Bình Nam kiêu ngạo kia có thể rút lui chỉ vì khó khăn, do đó bước đầu tiên của hắn ở Đồn Môn chính là giới tam giáo cửu lưu của Đồn Môn.
Có một nét văn hóa rất lạ ở Cảng thành, đó là văn hóa cộng đồng.
Ở một nơi bé xíu chật hẹp như thế mà có gần hai trăm xã đoàn đăng ký, có thể thấy đây là nơi ngư long hỗn tạp.
Không phải mọi thành viên của xã đoàn đều liều mạng kiếm phú quý, nhiều người tham gia chỉ vì muốn được bình an.
Nếu ngươi không có sự che chở từ xã đoàn thì ở Cảng thành, dù chỉ làm một em gái rửa chân cũng chẳng được sống yên ổn. Văn hóa này đã ăn sâu bám rễ.
…
"Ngươi nói có người muốn gặp ta à?"
Hoàng Gia Nhạc được gọi là Nhạc mắt to, cả đêm qua hắn gặp xui xẻo, vừa mới định chơi một ván bài ngon lành thì thấy đàn em chạy tới.
Hoàng Gia Nhạc không vui, nói giọng cao ngạo: "Người nào có thể diện lớn như vậy trên phố?"
Muốn A Nhạc ta đích thân tới đón hắn?
Đàn em cười cười nhỏ giọng nói: "Là nhị tiểu thư của Chung gia. Nàng nói có việc làm ăn cho ngươi.”
Nghe nói là người của Chung gia, miệng Hoàng Gia Nhạc khép lại, cầm lấy một ít tiền lẻ trên bàn mạt chược nhét vào tay tên đàn em: "Câm lấy, chơi giúp ta."
Đàn em mỉm cười nhìn xấp tiền dày cộp rồi vội vàng gật đầu. Lão đại của hắn luôn hào sảng, nếu hôm nay giúp lão đại kiếm được tiền thì tháng này cuộc sống của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Năm nay Hoàng Gia Nhạc hai mươi bảy tuổi, là thủ lĩnh thủy phòng ở Đồn Môn. Hắn xuất thân là một tên lưu manh, từ năm mười tám tuổi trở thành bá vương ở Đồn Môn. Người này được coi như là một tên giang hồ hùng mạnh ở Đồn Môn mấy năm trở lại đây.
Địa điểm hẹn là một phòng băng ở Đồn Môn.
Hoàng Gia Nhạc mang theo năm sáu mã tử nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đang đậu dưới cửa hàng, giọng của hắn lập tức trở nên hơi ghen tị: "Chúng ta vào sinh ra tử cũng không mua được nó. Người ta sinh ra đã có, ông trời thật không công bằng."
Phòng băng trên tầng hai.
Rebecca mặc trang phục công sở màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị, gần như hoàn toàn khác với vẻ ngoài trước đây. Nhìn Hoàng Gia Nhạc đang xiêu xiêu vẹo vẹo bước lên lầu, nàng bất giác nhíu mày.
“Oa, làm ăn tệ quá. Ông chủ, đóng cửa được rồi đấy!”
Hoàng Gia Nhạc nhìn lầu hai trống không, lập tức phô trương hét lên với ông chủ.
"Mời ngồi."
Rebecca gật đầu với Hoàng Gia Nhạc, làm một cử chỉ mời ngồi, sau đó nói: "Ta muốn gặp Nhạc ca nên đã bao cả lầu.”
Hoàng Gia Nhạc lập tức trở nên tự mãn, hắn trực tiếp kéo ghế ngồi đối diện với Rebecca: "Không biết Chung nhị tiểu thư có việc gì cần chiếu cố A Nhạc ta không?"
Rebecca lắc đầu: "Không phải là ta tìm ngươi, mà là có người yêu cầu ta chuyển cho ngươi một câu, hỏi ngươi có dám làm hay không.”
Hoàng Gia Nhạc vỗ ngực: "Tại Đồn Môn có kẻ nào dám không nể mặt A Nhạc ta? Có chuyện gì nhị tiểu thư cứ nói.”
Rebecca nhìn thẳng vào Hoàng Gia Nhạc: "Nếu có người chống lưng cho ngươi, ngươi có dám làm Tuấn Búa (*) của mười ba năm trước không?"
(*) Tuấn Búa (Hoàng Tuấn): xuất thân từ quận Nguyên Lãng, là đại ca xã hội đen của khu Đồn Môn, Hồng Kông.
Ý cười trên mặt Hoàng Gia Nhạc lập tức biến mất, cả người vô cùng nghiêm túc. Nhưng Rebecca tinh tường nhìn ra dấu vết sợ hãi trong mắt nam nhân này, trong lòng lập tức thở dài. Không được, người này đã không còn nhuệ khí trước kia rồi, không thể làm đao cho Cẩm Tú được nữa.
Hoàng Gia Nhạc im lặng một lúc rồi chua chát nói: "Nhị tiểu thư muốn Đồn Môn giống như trước sao? Cái này không thể được. Nhiều năm như vậy chỉ có một Tuấn Búa xuất hiện mà thôi."
Rebecca mỉm cười.
Bưng trà, tiễn khách.
...
“Người giang hồ càng già lá gan càng bé lại”.
Sau khi Nhạc mắt to rời khỏi, một giọng nói vang lên từ phòng đánh bài trong góc: "Người chưa già nhưng lòng đã già."
Khi tham vọng của Tô Bình Nam ngày càng lớn, hắn bắt đầu có chủ đích để những người này ra ngoài thực hiện khả năng độc lập của bọn hắn. Tô Văn Văn là người phụ trách Cảng thành lần này.
Rebecca cười: "Đã quen với những người xung quanh Tô tổng tuân thủ phép tắc, nên nhìn đến bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn, ta cảm thấy khó chịu.”
Tô Văn Văn nhìn Rebecca: "Ở nơi đây có rất nhiều kẻ bại hoại. Vì Nhạc mắt to này không dám trở thành Tuấn Búa, chúng ta hãy tiếp tục chọn ra kẻ tàn ác nhất."