Xuân đi thu đến, thoáng cái thời tiết ở Lục thành đã trở lạnh.
Tôn Mạn đã tốt nghiệp, từng bước vào làm việc trong ngân hàng, cuộc sống của nàng dường như đã trở lại bình thường, buồn tẻ mà chán nản.
Bạn bè nàng đang nghiên cứu đĩa đơn mới nhất của Thiên Vương Thiên Hậu, nói về tiệm bánh hamburger McDonald's vừa mới mở trên đường phố, mong chờ khi nào tiệm Starbucks huyền thoại sẽ được mở tại Lục thành.
Khoảng thời gian từng trải qua trước đó đã xa xôi như thế kỷ trước, Tôn Mẫn chưa bao giờ gặp lại những người có ánh mắt lạnh lẽo và hung hãn đó.
Nếu không có tập hồ sơ tài sản nàng giấu dưới giường trong phòng ngủ vẫn tồn tại sờ sờ ra đó thì thậm chí Tôn Mạn sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ mà nàng từng có. Khoảng thời gian trải qua đó khiến một nữ hài luôn tuân thủ quy tắc, tiếp thu ngũ giảng tứ mĩ như Tôn Mạn thay đổi đến không ngờ.
Số tiền thuê cửa hàng hàng năm khiến nữ hài hiểu rằng nếu cứ giữ trạng thái cuộc sống này thì cả đời nàng sẽ chẳng còn phải lo cái ăn, cái mặc.
Mọi người đều nhận thấy sự thay đổi của Tôn Mạn, nhưng bản thân Tôn Mạn lại không để ý.
Cho đến khi xảy ra một sự cố trong bữa tiệc tụ họp bạn bè mới khiến nữ hài chợt nhận ra rốt cuộc nam nhân kia đã làm mình thay đổi.
Nguyên nhân của sự việc nhỏ đến mức thậm chí Tôn Mạn không thể nhớ lại được, nhưng trạng thái phát triển thì cứ như thể hai bên có mối thù đẫm máu. Đầu tiên, một nữ hài cãi nhau với một nữ hài khác, sau đó bắt đầu nghiêm trọng hơn, cuối cùng là cảnh đầy rẫy những cứu binh được hai bên gọi tới.
Vì vậy, cuộc cãi vã giữa hai người thăng cấp thành một đám người xô đẩy cãi vã, sau đó bọn hắn bắt đầu chửi lộn ỏm tỏi.
Nhìn thấy tình hình này, các bạn nữ bên cạnh Tôn Mạn đều tái mặt, chỉ có Tôn Mạn là vẫn hếch chiếc cằm trắng nõn lên, thậm chí cảm thấy chán chường vô nghĩa.
“Nếu có người đó ở đây thì sao?”
Mỗi ngày Tôn Mạn đều nghĩ đến câu hỏi này rất nhiều lần, cuối cùng nàng thường lắc đầu. Nếu có người đó ở đây thì những người này sẽ lập tức biến thành chim cút.
Nghĩ đến chim cút, đôi mắt trong trẻo của nữ hài ánh lên ý cười không hợp với hoàn cảnh.
Bạn bè đều hơi sững sờ. Người to gan một chút đã xông lên giúp đỡ, các nữ hài ở lại phía sau đều là gái ngoan ngoãn.
Tôn Mạn giơ tay lên nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến giờ về nhà, cho nên nàng tách ra khỏi cuộc cãi vã, đi thẳng đến cặp đang cãi nhau đỏ mặt tía tai kia.
“Được rồi.”
Tôn Mạn kêu một tiếng, cả hai cùng quay sang nhìn nàng.
Bạn bè nói: "Mạn Mạn, đừng sợ."
Đối phương nói: "Cút đi!"
Tôn Mạn cũng không tức giận, nàng xoay cổ như thiên nga, bước đến bàn ăn gần nhất cầm một chiếc đĩa sạch sẽ.
“Xoảng.”
Sau một âm thanh giòn giã, Tôn Mạn đi về phía hai người với hai mảnh đĩa vỡ.
“Thù hận lớn như vậy sao, vậy thì giết đi. Ngươi giết nàng, hoặc là nàng giết ngươi.”
Cô gái thanh lệ thoát tục này nói lời lạnh lùng đến đáng sợ, đồng thời nhét mảnh vỡ vào tay cả hai bên.
“Thật là bén.”
Cô gái dùng ngón tay trắng xinh chỉ vào cái cổ trắng ngần của mình: "Cắt ở đây nè, sẽ rất mau chết."
Toàn phòng im lặng, sự việc đến đó là kết thúc. Trên đường trở về, những người bạn đồng hành phải mất một lúc lâu mới có thể hồi phục, bắt đầu nói chuyện phiếm xoay quanh Tôn Mạn.
“Bạo quá!”
Từ này vẫn là từ thời thượng nhất bây giờ.
"Lúc đó ngươi giống như một hiệp khách, nữ hiệp khách trong Phương Đông Tam Hùng."
Tôn Mạn im lặng sợ hãi, lúc này nàng mới nhận ra rằng mình đã thay đổi.
“Tôn Mạn, đó là tỷ tỷ của ngươi phải không?”
Nghe thấy lời nói của đồng nghiệp, Tôn Mạn ngẩng đầu nhìn thì thấy một nữ hài giống hệt nàng đang đứng ở cửa ngân hàng, nhưng không phải mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm mà là một bộ trang phục nghiệp vụ màu xanh.
Tất cả ký ức một thời tràn về trong lòng, Tôn Mẫn cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
"Quả nhiên là rất giống!"
Nữ nhân bước đến quầy, mỉm cười gật đầu nói rồi xoay người bỏ đi, để lại Tôn Mạn vẻ mặt ngây dại đang ngẩn ngơ. Nàng để ý đến đường viền cổ áo của nữ nhân đó có thêu hình con rồng Hạ quốc mà nàng đã từng thấy.
Mộ Dung Thanh Thanh chỉ đến gặp nữ hài đã khiến nàng tò mò, thật sự là nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người giống mình như vậy.
Nàng không có oán hận gì với Tôn Mạn mà ngược lại còn có một sự cảm kích.
Càng sống lâu ở Cẩm Tú, nàng càng có thể hiểu được những lời Tô Bình Nam nói trước kia.
Đã không còn giang hồ nữa.
Phải rồi, đã không còn giang hồ nữa. Bây giờ tất cả đều hướng đến tiền.
Trong sáu tháng qua, Cẩm Tú đã phá vỡ rất nhiều quan niệm của Mộ Dung Thanh Thanh, Cẩm Tú có thể nghiêm mật và khổng lồ như vậy chỉ vì nó có tiền.
Mọi thứ về ăn ở đi lại, Cẩm Tú đều thong thả đẩy mạnh. Tô Bình Nam giống như một con nhện, lấy Thiên Nam làm trung tâm dệt nên mạng lưới lớn của tập đoàn Cẩm Tú.
Chuyến đi lần này của nàng là trở về Hải Châu, nàng đi được nửa đường thì vòng lại thăm nữ hài khiến nàng có chút tò mò.
Quay về Hải Châu, Mộ Dung Thanh Thanh chỉ có một mục đích.
Lập ra những quy tắc.
Tô Bình Nam cảm thấy thời cơ thích hợp đã đến, quyết định vươn nanh vuốt đến Hải Châu. Mộ Dung Thanh Thanh chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất.