Hai phút sau, Chu Hoa Văn đặt tài liệu của Mộ Dung Thanh Thanh xuống, ánh mắt có chút do dự.
Thành ý của tập đoàn Cẩm Tú rất lớn, những kế hoạch hợp tác này quả thực là từng bước tiến lớn.
Chu Hoa Văn biết rằng nếu rút lui khỏi cuộc tranh giành mảnh đất này, lợi nhuận mà những dự án hợp tác này mang lại sẽ đủ bù đắp cho những khoản lỗ của hắn.
Suy nghĩ hồi lâu, Chu Hoa Văn lắc đầu. Theo quan điểm của hắn, giá trị lớn nhất của mảnh đất không phải là kiếm tiền, mà là bảo vệ rủi ro. Với miếng đất vàng đó, vốn liếng Chu gia sẽ được đảm bảo tồn tại trăm năm, cho nên kiếm tiền chỉ là chuyện thứ hai. Nhìn thấy Chu Hoa Văn lắc đầu, Mộ Dung Thanh Thanh cũng không nói nhiều, chỉ đứng lên vươn tay nói: "Cẩm Tú đã bày tỏ thành ý lớn nhất, nếu Chu tổng từ chối, ta cũng không còn gì để nói."
Chu Hoa Văn hơi bất ngờ trước biểu hiện của Mộ Dung Thanh Thanh. Từ lời Hoa Tử hắn đã biết nữ nhân này là ai, nhưng hắn không ngờ đối phương vẫn bình tĩnh từ đầu đến cuối, hoàn toàn chỉ là thái độ làm ăn của một thương nhân.
Bước tới cửa, Mộ Dung Thanh Thanh mở cửa, đột nhiên nàng nhớ ra điều gì bèn dừng lại.
“Nhân tiện, ta quên nói với Chu tổng một chuyện.”
Giọng nữ nhân trong trẻo mà lạnh lùng: "Lần này ta về Hải Châu, chuyện đất đai chỉ là chuyện thứ yếu."
Chu Hoa Văn kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu Mộ Dung Thanh Thanh đang có ý gì.
“Mục đích chính là Tô tổng yêu cầu ta đến lập ra một quy tắc, quy tắc của Cẩm Tú."
Nhìn Chu Hoa Văn kinh ngạc, Mộ Dung Thanh Thanh nói giọng lạnh lẽo: "Lời của Cẩm Tú, các ngươi phải nghe. Cơm của Cẩm Tú, các ngươi không được động tới.”
Khi chia tay, Mộ Dung Thanh Thanh mới lộ bộ mặt khác của nàng. Nàng biết rằng các quy tắc lập ra không phải chỉ nói bằng miệng mà người khác sẽ chịu tuân theo. Chỉ có cách dựa vào sự thật đẫm máu thì những người khác mới sợ ngươi, mới có thể tuân theo ngươi.
Nàng là người Hải Châu, tập đoàn Thiên Nhuận của Chu Hoa Văn có tiếng tăm ở Hải Châu nên ban đầu nàng không định dùng Chu Hoa Văn để khai đao mà chọn cách hợp tác, không ngờ đối phương lại từ chối lòng tốt của Mộ Dung Thanh Thanh nàng.
Câu nói này thật cuồng vọng.
Nàng kiêu ngạo đến mức Chu Hoa Văn cùng Hứa tổng ở ngoài cửa hơi giật mình, Chu Hoa Văn giận tái mặt.
Mộ Dung Thanh Thanh làm động tác tạm biệt với Chu Hoa Văn mặt mày tái nhợt, giọng của nàng trở nên cực kỳ lãnh lẽo: "Ngươi đã phá hỏng quy tắc của Cẩm Tú, ta chúc Chu tổng gặp nhiều may mắn.”
Mộ Dung Thanh Thanh đi rồi lại nhanh chóng quay lại, nhưng lời nói của nàng bắt đầu lan ra khắp nơi bắt đầu từ một khu vực nhỏ. Cuối cùng thì công ty đến từ Thiên Nam tên Cẩm Tú này cũng đã lộ nanh vuốt với toàn giới kinh doanh Hải Châu sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng.
Nửa tháng sau tiệc đầy tháng, đoàn người Cẩm Tú không có động tĩnh gì, thậm chí động tác trên mảnh đất đó cũng đình trệ, những động thái này khiến cho lời nói ngạo mạn của Mộ Dung Thanh Thanh ngày đó dường như trở thành một trò cười.
Cho đến trước cuộc đấu thầu một ngày,
Hầu Bảo Đình nhận được một cuộc gọi từ Cẩm Tú, Mộ Dung Thanh Thanh hy vọng gặp hắn.
Hầu Bảo Đình rất cẩn thận, hắn đã hẹn gặp tại một quán trà do hắn mở.
Khi bọn hắn gặp nhau, Hầu Bảo Đình rất khách sáo. Hắn là một nhà tài trợ, từ trước đến nay hắn luôn dựa vào các mối quan hệ để kiếm cơm, vì vậy tự nhiên hắn sẽ không dễ dàng để mình đắc tội với bất cứ ai.
Thậm chí Hầu Bảo Đình còn đích thân pha trà để tiếp Mộ Dung Thanh Thanh.
Rửa trà, thay nước và pha trà được Hầu Bảo Đình làm mây bay nước chảy lưu loát nhanh gọn.
“Ha ha, những gì ta làm đều dựa vào uy tín.”
Hầu Bảo Đình vừa rót trà vừa cười nói: "Ta đã hứa với Chu tổng, dĩ nhiên không thể thất hứa."
Không đợi Mộ Dung Thanh Thanh mở miệng, Hầu Bảo Đình đã bày tỏ ý kiến của mình. Hắn tin rằng Mộ Dung Thanh Thanh sẽ hiểu. Làm nhà tài trợ là phải có chữ tín, một khi đã hai mặt thì sẽ mất lòng tin của mọi người và cả vốn liếng để kinh doanh.
“Ồ.”
Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu, đẩy một tập hồ sơ trong tay qua.
Hầu Bảo Đình mở ra lật xem vài trang, khuôn mặt của hắn lập tức trở nên khó coi, trên đó viết rõ ràng về một số việc làm của hắn, thậm chí còn có bằng chứng được một số nhân vật chủ chốt cung cấp, chứng minh rằng hắn đã thu lợi bất chính.
“Ngươi làm ra hành vi này, một khi những chuyện này bại lộ, ta tin tưởng không cần chúng ta ra tay, chủ nhân phía sau cũng sẽ không cho ngươi có cơ hội nói chuyện.”
Vừa rồi Hầu Bảo Đình vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, giờ đây sắc mặt u ám, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn: "Chuyện này không thể nào, những người đó điên rồi sao?"
Tay trái Mộ Dung Thanh Thanh giũ nhẹ tàn thuốc: “Ngươi đừng nhìn ta như thế này, ta sợ là không nhịn được."
Câu nói này không có chút tức giận nào lại khiến Hầu Bảo Đình kịp nhớ ra người đang ở trước mặt mình là ai, lập tức cụp mắt, phút chốc cả người vô lực yếu ớt ngã xuống trên sô pha, lẩm bẩm một mình: "Không thể nào, bọn hắn làm như thế thì bọn hắn cũng không thể nào thoát được.”
Sau khi tự lẩm bẩm vài câu, Hầu Bảo Bình nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt: "Các ngươi đã làm như thế nào?"
Mộ Dung Thanh Thanh mỉm cười: "Cái gì cũng có cái giá của nó, mà cái giá này Cẩm Tú trả được.”
“Các ngươi điên rồi.”
Hầu Bảo Đình nhịn không được kêu lên. Tất cả những kẻ đã cắn hắn không ai không phải là thương nhân giàu có. Cẩm Tú đã trả giá cao đến mức nào mới có thể làm cho những người này cam tâm tình nguyện làm việc này?
“Ta đã nói rồi, lần này Cẩm Tú không phải muốn tiền, mà là quy tắc do Cẩm Tú lập ra.”
Giờ đây ánh mắt của Mộ Dung Thanh Thanh không còn là sự xem thường chúng sinh nữa, mà là sự kiêu ngạo của người thuộc Cẩm Tú.