Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 390 - Chương 390: Giết Ngựa!

Chương 390: Giết ngựa! Chương 390: Giết ngựa!

Mộ Dung Thanh Thanh đưa cho Hầu Bảo Đình một tập hồ sơ bên trong chỉ có năm tờ giấy.

Sức mạnh ẩn chứa trong năm tờ giấy mỏng khiến trong lòng Hầu Bảo Đình run lên.

Rốt cuộc thì dạng thế lực nào có thể nắm lấy mệnh môn của hắn một cách tàn nhẫn trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

“Ai cũng có điểm yếu, hãy nắm lấy điểm yếu của hắn và đưa ra một điều kiện mà hắn không thể từ chối.”

Nhìn Hầu Bảo đang im lặng, lời nói của Tô Bình Nam trên điện thoại lại vang lên bên tai Mộ Dung Thanh Thanh. Mộ Dung Thanh Thanh làm giám đốc ở Hải Châu, khi nàng nghi ngờ về việc sử dụng các nguồn lực, Tô Bình Nam đã nói với nàng những lời này.

“Ta nghĩ bây giờ chúng ta có thể bình tĩnh hòa nhã mà thực hiện một thỏa thuận.” Mộ Dung Thanh Thanh nói: "Ngươi biết Cẩm Tú muốn cái gì."

Hầu Bảo Đình cũng được coi là một người có tài năng, ngay lập tức thức thời giơ tay lên nói: "Ta xin rút lui."

Mộ Dung Thanh Thanh lắc đầu: "Không đủ. Cẩm Tú đưa ra một điều kiện. Tất cả công ty, xí nghiệp và bất động sản do ngươi đứng tên đều được Cẩm Tú thu mua với mức giá năm mươi phần trăm. Số tiền này đủ để ngươi có thể đi bất cứ nơi nào trên thế giới tiêu xài đến hết phần đời còn lại của mình.”

Vừa nói xong, Mộ Dung Thanh Thanh ngạc nhiên phát hiện cảm giác thành tựu khi nàng hoàn toàn kiểm soát được đối phương, cảm giác này khiến nàng có chút say mê. Nàng tiếp tục: "Chu Hoa Văn và ngươi có làm giao dịch riêng, làm như thế nào chắc không cần ta dạy ngươi.”

“Hà cớ gì phải đến mức như thế?”

Hầu Bảo Đình cười bất lực. Nếu phá bỏ giao dịch với Chu Hoa Văn, không chỉ Chu Hoa Văn rơi xuống vực mà hắn cũng không còn chỗ sống yên ổn ở Hải Châu.

Nghĩ đến đây, Hầu Bảo Bình nhìn Mộ Dung Thanh Thanh bằng đôi mắt dữ tợn, chậm rãi nói: "Ngươi có biết ta đạt được ngày hôm nay đã trải qua nhẫn nhục biết bao lâu, chịu bao nhiêu khổ sở không? Bây giờ ngươi lại muốn ta buông tay?”

Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu, tiếp tục nói: "Quy tắc của Cẩm Tú chính là quy tắc. Ta nói lại lần nữa, đừng nhìn ta như thế."

Vừa dứt lời, Mộ Dung Thanh Thanh đã di chuyển cực nhanh, giáng một cái tát nặng nề xuống mặt Hầu Bảo Đình.

Cái tát vô cùng nặng nề, Hầu Bảo Đình đang ngồi đó loạng choạng ngã xuống khỏi ghế, má phải đã sưng đỏ lên.

“Keng.”

Một con dao có hình dáng tinh xảo rơi khỏi eo của Hầu Bảo Đình.

Mộ Dung Thanh Thanh nhặt con dao lên, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Tư liệu điều tra về ngươi nói rằng những năm đầu ngươi dũng cảm, tàn nhẫn, nhưng sau này đã giác ngộ và đi theo quý nhân. Xem ra tính ngươi vẫn không thay đổi, mang cái đồ vô dụng này theo làm gì? Gọt trái cây à?"

Nghe thấy tiếng động, vệ sĩ cao lớn ở ngoài cửa của Hầu Bảo Đình lập tức đẩy cửa bước vào, chỉ cảm thấy cổ thật đau, tầm mắt lập tức tối sầm lại, sau đó không biết gì nữa.

Mộ Dung Thanh Thanh thu hồi động tác, nghịch con dao nhỏ trong tay, ánh mắt hờ hững: "Loại dao này không đủ tác dụng, còn không thể đâm thủng được xương sườn nữa, chỉ thích hợp hù dọa người mà thôi."

Hầu Bảo Đình chật vật đứng lên, trong đôi mắt ngoan độc vừa rồi giờ chỉ còn ẩn chứa sự hoảng sợ rất lớn.

Hắn sinh ra ở đầu đường xó chợ, sau khi làm nghề rửa tiền, hầu hết những người hắn tiếp xúc đều là những thương nhân nhã nhặn ôn hòa, chỉ thỉnh thoảng có vài người nóng tính trên thương trường, cho nên hắn giao dịch với những người này thực dễ dàng thoải mái. Mãi cho đến hôm nay, hắn mới hiểu thế nào là một người tàn nhẫn thực sự.

Hầu Bảo Đình sợ hãi.

Nghe đồn Hải Đông Thanh đã đáng sợ lắm rồi.

Vậy tập đoàn Cẩm Tú lợi hại đến mức nào mới có thể khiến Hải Đông Thanh nổi tiếng hung bạo ở Hải Châu cam tâm tình nguyện bán mạng?

“Ta đồng ý với ngươi.”

Giọng của Hầu Bảo Đình khẽ run lên.

Mộ Dung Thanh Thanh cười ném con dao cho Hầu Bảo Đình, quay người đi ra ngoài: "Sẽ có người đến làm việc với ngươi, ta chúc ông chủ Hầu sau này phú quý bình an.”

Một phần lớn nguyên nhân khiến hai lô đất mang số 0731 và 0629 bị tranh chấp gay gắt là do hai lô đất này là ám tiêu.

Chu Hoa Văn tràn đầy tự tin sau khi nộp hồ sơ mời thầu.

Hầu Bảo Đình chưa bao giờ bỏ sót thông tin nội bộ đưa cho hắn, gói thầu này đã rơi vào túi hắn rồi.

Chu Hoa Văn và nhóm người của Mộ Dung Thanh Thanh gặp nhau ở cầu thang tầng ba của tòa nhà.

“Hehe, giám đốc Mộ Dung có lẽ đến hơi muộn, khi làm việc nhớ phải đúng giờ.”

Chu Hoa Văn cười nói, đồng thời nhường chỗ.

Người bên cạnh hắn đều cười nhìn về phía tập đoàn Cẩm Tú, giọng điệu kiêu ngạo của nữ nhân ngày đó giờ đây chính là trò cười ở Hải Châu.

Mộ Dung Thanh Thanh mặc trang phục công sở, giả vờ suy nghĩ rồi vô cảm gật đầu: "Vì muốn tặng quà cho Chu tổng nên đến hơi muộn."

Vào lúc hai bên lướt qua nhau, giọng nói của Mộ Dung Thanh Thanh rất thấp, nhưng lại lọt vào tai Chu Hoa Văn một cách rõ ràng.

Chu Hoa Văn dừng lại, kinh ngạc quay lại, chỉ thấy bóng dáng uyển chuyển của Mộ Dung Thanh Thanh đi thẳng vào trong góc rồi biến mất, không hề dừng lại chút nào...

“Nàng vừa nói cái gì?”

Chu Hoa Văn nhìn những thuộc hạ xung quanh và hỏi.

Cấp dưới không còn vẻ mặt vui đùa, nhìn nhau rồi ngơ ngác lắc đầu không hiểu ông chủ đang nói về cái gì.

“Nếu như phú quý thì đừng quên nhau.”

Đây là câu cửa miệng của Chu Hoa Văn. Hắn đã nói như vậy, cũng làm như vậy.

Hắn đã an bài những người cùng khổ với mình rất tốt, ngoài ra người này còn thích làm một số việc thiện giúp đỡ hương thân nơi quê nhà nên danh tiếng của hắn luôn rất tốt.

Đối với người như vậy, đối với ngựa cũng như vậy.

Nghề nghiệp đầu tiên của Chu Hoa Văn là chụp ảnh cho khách du lịch ở công viên Tâm Đường. Vào thời điểm đó, con át chủ bài của hắn chính là con ngựa cái đó.

Sau khi hắn đổi nghề và giàu sang, Chu Hoa Văn không bán ngựa mà giữ lại.

Bình Luận (0)
Comment