Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Con ngựa cái tên Tiều Hồng của Chu Hoa Văn đã rất già, nhưng nó đã sống một cuộc sống khiến nhiều người phải ghen tị.
Mỗi ngày, nó sẽ được tận hưởng những thức ăn ngon nhất, những buổi mát-xa chuyên nghiệp, thậm chí mùa hè có người ở chuồng để xua đuổi muỗi cho nó.
Hôm nay cũng như thường lệ.
Sau khi Tiểu Hồng đã ăn uống no, Tiểu Lý nhẹ nhàng kéo dây cương và hôn vào cổ con ngựa trước khi bắt đầu cuộc tản bộ hàng ngày.
Mỗi ngày vào lúc chín giờ tối, Tiểu Lý sẽ dắt con ngựa già này đúng giờ từ biệt thự của Chu Hoa Văn ở ngoại ô phía Tây và đi dạo dọc theo con đường đầy cây liễu hai bên khoảng nửa tiếng.
Tiểu Lý nhớ là hình như chuyên gia thường gặp Tiểu Hồng đã nói rằng nếu thói quen sinh hoạt của Tiểu Hồng được duy trì như thế này thì rất có thể nó sẽ sống đến bốn mươi tuổi.
Để Diệu Dương ngồi trong xe, nheo mắt nhìn ánh nắng đặc biệt chói chang hôm nay với vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Khi đi hút được nửa điếu thuốc thứ hai, hắn nhìn thấy ở cuối con đường có một bóng người đang kéo một con ngựa già từ từ hiện ra trong tầm mắt hắn.
“Thời tiết rất đẹp.”
Để Diệu Dương cười ha hả, vứt điếu thuốc trên tay rồi đạp chân phải lên ga không chút do dự.
Giây tiếp theo.
Tiếng hét sợ hãi của Tiểu Lý và tiếng kêu của con ngựa già vang lên gần như cùng lúc.
...
Tô Bình Nam: "Trên con đường Cẩm Tú tiến về phía trước không có sự lương thiện."
Một năm sau, sau lễ khánh thành tòa nhà Cẩm Tú, Tô Bình Nam đứng ở nơi cao nhất Thiên Nam, bình thản nói với Tô Định Bắc.
…
Con ngựa già thông minh.
Tiểu Lý chưa hết kinh hoàng nhìn màu đỏ thẫm trên mặt đất. Con ngựa già bầu bạn với hắn ba năm đã ngã sõng soài ra đất, thậm chí hắn không kìm được nước mắt.
Chiếc xe gây tai nạn kia đã dừng lại. Sau đó tài xế nhảy xuống xe, đi tới trước mặt con ngựa già đang run bần bật vì đau đớn rồi ngồi xổm xuống bên cạnh.
"Xin lỗi, ta tiễn ngươi một đoạn đường."
Dứt lời, tên tài xế kia trắng trợn dùng bàn tay đầy vết chai sờ lên cổ con ngựa và vặn mạnh.
Sau khi làm xong tất cả, tài xế phủi tay rồi đi đến trước mặt Tiểu Lý: "Hôm qua ta ngủ không ngon nên dễ thất thần. Con ngựa này bao nhiêu tiền, ta đền gấp đôi."
Tài xế nhìn Tiểu Lý vẫn còn đang sững sờ, thậm chí còn đưa cho hắn điếu thuốc lá, ngồi đó với hắn cùng chờ ban ngành liên quan tới xử lý.
…
Một tiếng sau, Chu Hoa Văn chạy tới ban ngành liên quan. Sau khi nghe Tiểu Lý thuật lại, hắn lặng thinh không nói gì.
Có thể lăn lộn đến cấp độ của Chu Hoa Văn thì chẳng có ai là kẻ ngu. Đây không phải sự cố bất ngờ, mà là món quà mà nữ nhân kia nói.
Tài xế đền tiền xong liền đi, ánh mắt hắn nhìn Chu Hoa Văn lúc đi khiến Chu Hoa Văn cực kỳ khó chịu. Không đi cũng không được, thái độ của đối phương rất tốt, mà nói trắng ra là toàn bộ sự việc chỉ đâm chết một con ngựa, lại còn chẳng phải giống ngựa quý hiếm gì. Người ta đã bồi thường rồi thì làm gì có đạo lý không thả người.
Chu Hoa Văn nhíu mày, sắc mặt rất khó coi. Hắn không sợ chiêu giết gà dọa khỉ. Hắn đã phân tích tường tận, với thân phận hiện tại của hắn, Cẩm Tú không thể nào giở thủ đoạn thô bạo thấp kém vì mất nhiều hơn được, bọn hắn thật sự cho rằng không có vương pháp hay sao?
Thế nhưng Chu Hoa Văn lại mê tín. Con ngựa kia đi theo hắn làm giàu đến nay, trong lòng Chu Hoa Văn nó chính là một linh vật. Bây giờ linh vật đã bị đâm chết, hắn có dự cảm không lành.
Chu Hoa Văn dự cảm đúng.
Hai tiếng sau khi con ngựa của hắn bị đâm chết, chiếc điện thoại bộ đàm của hắn nhận được một cuộc gọi. Lần này người xảy ra chuyện là đứa con trai không nên thân kia của hắn.
Sự việc rất nghiêm trọng.
Ba mươi phút trước, cục cảnh sát khu Nam nhận được tố cáo nặc danh nói có người tụ tập hút ma túy ở quán bar Dạ Mông Lung.
Nhân viên trong ban ngành liên quan chạy tới hiện trường, con trai của Chu Hoa Văn là Chu Như Sơn đã thần trí mơ màng, thậm chí còn chẳng phát hiện ra tại sao vật phẩm màu trắng trên bàn của hắn lại đột nhiên nhiều hơn gấp mười mấy lần.
Không biết là do Chu Như Sơn hút quá liều hay vì nguyên nhân nào khác, mà trong quá trình thẩm vấn hắn bỗng mất kiểm soát, đẩy cảnh sát bên cạnh ra rồi chạy trốn.
Vị cảnh sát cường tráng phụ trách áp giải hắn không kịp phản ứng. Chu Như Sơn điên cuồng lao ra ngoài lái xe chạy trốn, trong lúc hoảng hốt hắn đã đâm vào một bà mẹ trẻ vừa mới đón con tan học.
Hai mẹ con tử vong tại chỗ.
Chống cự lệnh bắt giữ, hút ma túy, gây tai nạn. Ba từ này vừa thốt ra, điện thoại của Chu Hoa Văn lập tức rớt khỏi tay hắn rơi xuống. Tuy nhiên, dù sao hắn cũng xông xáo nhiều năm, chỉ hoảng loạn vài phút rồi lập tức quyết định: "Của đi thay người. Chuyện khẩn cấp trước mắt là nhận được sự tha thứ của thân nhân người chết, nhanh chóng đè chuyện này xuống."
Chiếc xe Mercedes phóng nhanh như bay, vẻ mặt Chu Hoa Văn âm tình bất định.
Thời gian xảy ra hai chuyện này quá trùng hợp, hiện tại hắn đang nghi ngờ rốt cuộc chuyện nào mới là "món quà" của Cẩm Tú, mảnh đất kia đáng giá để bọn hắn làm ầm ĩ như vậy sao?
Chu Hoa Văn không tin là trùng hợp. Hắn đã trải qua sóng gió biết bao nhiêu năm qua, có tới chín mươi phần trăm những chuyện trùng hợp hắn từng gặp là tất yếu.
Tại sao con trai hắn lại tới Dạ Mông Lung vào thời điểm này? Tại sao lại mất kiểm soát? Tại sao tên cảnh sát khỏe mạnh cường tráng kia lại không trông chừng được đứa con trai suy kiệt vì tửu sắc của hắn?
Chu Hoa Văn quyết định phải làm rõ những nghi vấn này.
Cái mông quyết định cái đầu. (*)
(*) Ý chỉ một người ngồi ở vị trí nào thì sẽ quyết định góc độ và phạm vi suy nghĩ của người đó.
Chu Hoa Văn làm thương nhân cả đời, trong mắt hắn những người trên thương trường nói chuyện thương trường chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích mà thôi, không cần thiết phải ngươi chết ta sống. Mà trong mắt Tô Bình Nam, Chu Hoa Văn lại là chướng ngại vật trên con đường mình tiến tới.