Cuộc gọi thứ hai vang lên vào mười phút sau khi hắn lên xe.
Hoa Tử đã xảy ra chuyện.
Trần Hoa dính dáng đến một vụ án cũ từ mười ba năm trước, mà kẻ khai ra hắn là một tên lõi đời vừa hết hạn tù ba năm được phóng thích.
Được rồi! Chu Hoa Văn đặt điện thoại xuống, đã khẳng định tất cả không phải trùng hợp.
Hoa Tử từng tham dự vào một số việc của hắn nhưng không chí mạng, Chu Hoa Văn rất tự tin về điều này, hắn cũng được xem là một thương nhân khá trong sạch.
Chu Hoa Văn thở dài đầy mệt mỏi. Thủ đoạn của tập đoàn Cẩm Tú quá điên cuồng, hắn hơi sợ hãi.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, bắt đầu gọi điện cho Hầu Bảo Đình. Thế lực của người này rất lớn, hắn cần đối phương giúp đỡ.
Điện thoại gọi đi được nhưng không có ai bắt máy. Chu Hoa Văn gọi lại, vẫn không có ai bắt máy. Cơn ớn lạnh trào dâng trong lòng Chu Hoa Văn.
Hắn gọi lần thứ ba thì điện thoại biến thành âm báo bận.
Lẽ nào Hầu Bảo Đình đã xảy ra chuyện gì? Chu Hoa Văn hơi hoảng hốt.
Hầu Bảo Đình khác Hoa Tử, mấy năm gần đây Chu Hoa Văn đã tiếp xúc với Hầu Bảo Đình vài lần, nếu Hầu Bảo Đình xảy ra chuyện thì hắn tuyệt đối không thoát được.
Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán ắt sẽ rối loạn. Chu Hoa Văn thể hiện sự quyết đoán của một thương nhân thành công, lập tức bấm số điện thoại của Mộ Dung Thanh Thanh.
"Thủ đoạn giết gà dọa khỉ này ác quá đấy. Lần này ta chịu thua, Thiên Nhuận bỏ đấu thầu đất."
Cuộc gọi vừa kết nối, Chu Hoa Văn lập tức đi thẳng vào vấn đề, không nói lời vô nghĩa.
Giọng nói của Mộ Dung Thanh Thanh vẫn lạnh lùng như cũ: "Chu tổng vẫn chưa rõ rốt cuộc tập đoàn Cẩm Tú muốn gì."
…
Trong văn phòng của Mộ Dung Thanh Thanh tại chi nhánh tập đoàn Cẩm Tú ở Hải Châu.
"Giết gà dọa khỉ?"
Mộ Dung Thanh Thanh cúp điện thoại, lạnh lùng nở nụ cười khinh bỉ: "Chu Hoa Văn cho rằng tất cả những chuyện này nhằm dọa hắn."
Để Diệu Dương ngồi trên sofa ngơ ngác hỏi: "Chẳng lẽ không phải?"
Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng cất lời: "Hắn mới là con gà cần giết, mà Hải Châu mới là khỉ."
Khi nói đến chữ "khỉ", nàng bất giác nhíu mày.
Thấy Để Diệu Dương vẫn không hiểu, Mộ Dung Thanh Thanh nói tiếp: "Ngươi phải học lối tư duy và làm việc của Cẩm Tú đi."
Lão Di Lặc già rồi, Mộ Dung Thanh Thanh cần một thuộc hạ đắc lực mới, mà nàng cho rằng Để Diệu Dương chính là lựa chọn thích hợp nhất. Cho nên Mộ Dung Thanh Thanh rất kiên nhẫn: "Muốn lập quy tắc thì phải khiến người ta sợ hãi."
Để Diệu Dương gật đầu, hắn hiểu đạo lý này.
"Chu Hoa Văn là người đầu tiên nhảy ra, vậy thì kết cục của hắn chỉ có một."
Trong lúc nói chuyện, trong đôi mắt như làn nước mùa thu của Mộ Dung Thanh Thanh lộ ra vẻ tàn nhẫn mà Để Diệu Dương quen thuộc: "Làm con gà khiến người Hải Châu nhớ mãi."
Trước khi đến đây, Tô Bình Nam từng nói một câu.
Nếu sự việc phát triển đến một mức độ nhất định, không làm thì thôi, nhưng đã làm thì nhất định phải làm đến cùng, không được để lại hậu họa.
Vì thế, trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh coi chúng sinh như trâu ngựa, nàng muốn con gà này tan cửa nát nhà, cả đời không thể trở mình.
Tô Bình Nam đủ tàn nhẫn, nhưng điều này chỉ thể hiện ở thời điểm hắn cần.
Còn sự tàn nhẫn của Mộ Dung Thanh Thanh là một loại bản năng đã ăn sâu vào xương cốt. Trong mắt nàng, cá lớn nuốt cá bé vốn là điều hiển nhiên, ngươi đã thua thì phải nhận.
Cho nên hành động mà Chu Hoa Văn cho rằng Cẩm Tú đã đủ điên cuồng cũng chỉ là món khai vị trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh mà thôi.
Hai mươi phút sau khi Chu Hoa Văn chạy tới ban ngành liên quan xử lý vụ việc của Chu Như Sơn, nhân viên tài vụ đứng đầu Thiên Nhuận đã đi tới chi cục thuế Hải Châu.
Trốn thuế, số thuế gian lận cực lớn.
Vị tài vụ đã đi theo Chu Hoa Văn gần mười năm này chủ động khai báo tất cả bí mật.
Sốc!
Trong lúc ban ngành liên quan còn đang thảo luận, quả bom Hầu Bảo Đình để lại đã nổ vang.
Hầu Bảo Đình đã phơi bày chứng cứ mấy nhân vật quan trọng liên quan đến lô đất 0629 nhận hối lộ.
Nhà tài trợ trông thì oai phong, nói thì dễ nghe đấy, nhưng thật ra cũng chỉ là một kẻ tép riu có thể bị nhân vật tai to mặt lớn vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi.
Hầu Bảo Đình biết tình cảnh của mình, cho nên vẫn luôn giữ lại ít chứng cứ để lấy làm lợi thế tự vệ vào một lúc nào đó.
Nhưng khi hắn bị ép phải rời khỏi Hải Châu, những thứ trong tay hắn chẳng còn tí giá trị nào, vì vậy hắn lựa chọn bán chúng với một cái giá tốt. Đây là niềm vui ngoài ý muốn đối với Mộ Dung Thanh Thanh, và niềm vui ngoài ý muốn này trở thành cọng rơm cuối cùng đè ngã con lạc đà.
Thiên Nhuận liên tiếp gặp chuyện, nếu nói không có ai thao túng sau lưng thì phỏng chừng ở Hải Châu chẳng có ai tin tưởng.
Nhưng thời điểm hiện tại rất tế nhị, nền kinh tế Hải Châu phồn vinh thịnh vượng, chỉ thiếu chút nữa thôi một số người sẽ thăng quan tiến chức.
Nếu tiếp tục ầm ĩ thì mọi người có mất thể diện hay không chỉ là vấn đề thứ yếu, chắc chắn sẽ có vết nhơ trong lý lịch.
Một khi có vết nhơ thì e là đứng vững cũng khó chứ đừng nói chi đến tiến thêm một bước. Vì lẽ đó, những người kia lựa chọn thủ đoạn lôi đình. Hồng mềm dễ bóp, huống chi còn có nhiều chứng cứ như vậy. Cho nên Chu Hoa Văn gặp xui xẻo.
Khi tuyết lở không có bông tuyết nào là vô tội. Ở thời đại này Chu Hoa Văn lập nghiệp bằng đầu cơ tích trữ, cho dù ngọn nguồn có sạch sẽ đến mấy thì cũng túm phát nào chuẩn phát nấy.
Nói chung là mọi người rất ăn ý lựa chọn dùng dao sắc chặt đay rối.
Trong lúc Chu Hoa Văn đang thảo luận đàm phán về việc con trai gây chuyện, hắn lại bị tòa án kinh tế triệu tập, không kể tội mà bắt giam luôn.