Muốn đánh thì phải đánh chết ngươi.
Trong một tháng Chu Hoa Văn ngồi tù, ba trụ cột thu nhập kinh tế chính của tập đoàn Thiên Nhuận là vận tải và hậu cần, xây dựng, mậu dịch quốc tế liên tục xảy ra vấn đề.
Nào là tiền phạt và tiền bồi thường lớn, nào là ngân hàng giục trả nợ... Cách đây không lâu Thiên Nhuận vẫn còn là tập đoàn khổng lồ trong mắt người Hải Châu, giờ đây đã ầm ầm sụp đổ.
Bốn mươi ngày sau, hai lô đất số 0731 và 0629 thuộc Hải Châu lại gọi thầu một lần nữa. Kết quả không có gì bất ngờ, tập đoàn Cẩm Tú trúng thầu.
Chuyện đã đến nước này, mọi người đều biết đã đến lúc dừng công kích.
Đương nhiên là Tô Bình Nam vẫn luôn chú ý tới tiến độ phát triển của sự việc cũng biết, cho nên hắn đích thân tới Hải Châu. Có thể nói mười sáu dự án hợp tác được ký kết trong hai tuần lễ ngắn ngủi đã đặt nền móng cho nền kinh tế Hải Châu phát triển nhanh chóng.
Ai nấy đều vui vẻ, ngoại trừ Chu Hoa Văn.
Đến lúc này rất nhiều người nhớ lại câu nói của Mộ Dung Thanh Thanh trong tiệc đầy tháng, không ai có thể cười được nữa, chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh ăn sâu vào xương.
Không có ai có thể tính hết chuyện thiên hạ. Chu Hoa Văn lao tâm khổ tứ quá độ, hơn nữa căn cơ sức khỏe đã bị những năm tháng bôn ba kia bào mòn, cho nên hắn không chịu đựng nổi, chết vì bệnh tim trong tù.
Vốn dĩ hắn phát bệnh tự nhiên, nhưng tập đoàn Cẩm Tú quá đáng sợ dẫn tới rất nhiều người nghi ngờ tập đoàn Cẩm Tú.
Tập đoàn Cẩm Tú giữ im lặng.
…
Tô Bình Nam sắp rời khỏi Hải Châu. Trước khi đi, hắn gặp riêng Mộ Dung Thanh Thanh.
"Làm tốt lắm." Tô Bình Nam cắt đuôi xì gà và ném cho Mộ Dung Thanh Thanh. Hắn nở nụ cười rạng rỡ, song giọng điệu vẫn tàn nhẫn như cũ: "Biết đánh gậy diệt uy không?"
Mộ Dung Thanh Thanh châm xì gà rồi rít một hơi, mặc cho hương vị xì gà tràn trong lồng ngực, sau đó mới lên tiếng: "Biết. Trước kia có một số phạm nhân rất tàn bạo, cho nên phải đánh một trận đòn để tiêu diệt uy phong của bọn hắn thì sau này mới dễ quản lý."
Tô Bình Nam gật đầu, cất tiếng cười sang sảng: "Nếu không đánh đủ thì kiểu gì cũng có kẻ khó chơi nhảy ra."
Mộ Dung Thanh Thanh nhếch môi lộ phong tình vạn chủng, nào còn vẻ lạnh lùng trước mặt người ngoài: "Thanh Thanh đã hiểu."
"Chọn một đối tượng tốt."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Trong gió đêm ở Hải Châu, nam nhân anh tuấn hào hùng, nữ nhân xinh đẹp thoát tục. Nếu có người khác nhìn thấy cảnh này sẽ chỉ thầm khen vẻ đẹp của thế gian, tuyệt đối không ngờ rằng cuộc đối thoại của tuấn nam mỹ nữ đang nói cười vui vẻ kia lại máu tanh tàn khốc đến vậy.
…
Một tuần sau khi Tô Bình Nam rời đi, vầng trăng tròn nhất trong năm mọc giữa bầu trời đêm.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Thanh Thanh nhắm tới đối tượng đánh gậy diệt uy thứ hai là Mã Cửu có biệt danh Thái Tuế Hải Châu.
Mộ Dung Thanh Thanh chọn người này rất phù hợp. Thứ nhất là hắn không sạch sẽ.
Thứ hai là hắn không có bối cảnh đủ sâu.
Thứ ba là danh tiếng lớn, mọi người đều nói hắn đủ ác.
Ác?
Mộ Dung Thanh Thanh đọc hết tài liệu về người này, trong mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ. Mấy trò trẻ con này mà cũng gọi là ác hả? Tên này mà cũng xứng được gọi là Thái Tuế sao?
…
Người đang ngồi trong quán bar, chuyện từ trên trời rơi xuống.
Trương Đồng đang hưởng thụ cuộc sống thoải mái hoàn toàn không ngờ thật sự có đoàn làm phim đến tìm hắn.
Ban đầu ở cái nơi khỉ ho cò gáy kia, Trương Đồng thường xuyên chạy đến các đoàn làm phim và đưa ra các điều kiện ưu đãi khiến người ta nghi ngờ có thật hay không.
Điều kiện quá tốt, rất ít người hỏi thăm.
Tập đoàn Cẩm Tú có rất ít mối quan hệ trong giới văn hóa nghệ thuật Hạ quốc, vì giới này rất bài ngoại. Sau đó Tô Bình Nam cũng hơi nhức đầu vì huộc tính cá chép trên người Trương Đồng không hữu ích, chuyện phát triển chậm, vì vậy Tô Bình Nam dứt khoát tích trữ đất đai. Dù sao hắn cũng có ký ức kiếp trước, đất Hoành Điện chắc chắn không lỗ.
…
Tạ Kim nhìn ông chủ quán bar trông rõ là còn trẻ, rồi lại nhìn người bạn dẫn mình tới, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
"Người trẻ tuổi kia có tài lực lớn như vậy sao?"
Người bạn nhìn ra nghi vấn của Tạ Kim, gật đầu khẳng định.
Người bạn này là người Thiên Nam, đương nhiên biết thực lực của Tô Bình Nam. Không có tiền á? Đùa à, sao Cẩm Tú Thiên Nam lại không có tiền được?
Mặc dù Tạ Kim cảm thấy người bạn này không đáng tin, nhưng dù sao cũng tới rồi, hắn cảm thấy vẫn nên trao đổi thì hơn.
Hắn đã chuẩn bị cho bộ phim này hai năm, hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng nhưng đột nhiên tài chính có vấn đề. Bây giờ hắn không thể bỏ qua bất kỳ cọng rơm cứu mạng nào.
Trương Đồng với mái đầu bù xù vẫn còn ngái ngủ, mờ mịt nhìn hai người đến gõ cửa tìm hắn vào giữa trưa.
Lúc này hắn không thể ngờ rằng giới văn hóa nghệ thuật Hạ quốc đã từ từ mở rộng cánh cửa về phía Cẩm Tú.
Trương Đồng từng có kinh nghiệm ở Cảng thành, mấy người ngồi xuống trò chuyện. Người trẻ tuổi này nằm ngoài dự đoán của Tạ Kim, tuy không nói nhiều nhưng mấy câu nói ra rất đúng trọng điểm, rõ ràng không phải là người ngoài nghề hoàn toàn.
Sau khi biết mục đích Tạ Kim đến đây, Trương Đồng lập tức bấm số điện thoại của Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam nghe Trương Đồng kể xong, cố ý gác lại chuyện trong tay để mở tiệc tiếp đãi hai người ở Cẩm Tú Sơn Trang.
Trong tiệc rượu, Tô Bình Nam trò chuyện vui vẻ, không chỉ hoàn toàn đồng ý với thỉnh cầu của Tạ Kim, trợ giúp đoàn làm phim miễn phí xây dựng một khu phố Quảng thành mô phỏng chân thật, mà còn hứa hẹn nếu như đoàn làm phim không đủ tài chính thì tập đoàn Cẩm Tú sẽ đầu tư vô điều kiện.
Thái độ của tập đoàn Cẩm Tú quá tốt, sự việc quá thuận lợi khiến Tạ Kim có phần không dám tin. Vấn đề vây khốn mình mấy tháng nay cứ thế được giải quyết sao?