"Ở Đồn Môn, ngoài An Phong chúng ta ra còn có Thủy Phòng và Liên Thắng, Tân Thắng. Tả Thủ, ngươi đang bước lên con đường không thể quay đầu, không phải ai cũng có thể làm Phủ Đầu Tuấn."
Đại Nha Bưu thuộc An Phong nhìn thân tín đắc lực lộ rõ dã tâm trên mặt, nói lời sâu xa.
"Thời đại đã khác, làm côn đồ không có lối ra. Ta biết ngươi đủ ác. Mấy năm nữa ta già rồi, chẳng phải con phố này sẽ là của ngươi sao? Ngươi không thể quá tham lam."
Tả Thủ nhếch môi nói: "Mười ba tuổi ta ra ngoài bán hàng với Bưu ca, mười lăm tuổi vào trại thiếu nhi còn nhiều hơn về nhà, mười tám tuổi tàn phế một tay. Bưu ca, ngươi nói cho ta biết ta không làm côn đồ thì có thể làm gì?"
"Bây giờ ta đến khu Central dọn toilet cho người ta, người ta cũng chê ta không có bằng cấp."
Tả Thủ lấy ra gói Hồng Vạn rồi ném một điếu vào miệng, hờ hững nói: "Ta mệnh hèn, chỉ có thể kiếm chén cơm này thôi. Nếu số mệnh không tốt thì cũng coi như nhường chỗ cho đám em trai em gái kia, miễn cho bọn hắn thấy ta về nhà thì như gặp quỷ."
Tả Thủ sống trong một căn nhà phổ thông ở Cảng thành, sáu người chen chúc trong một căn nhà nhỏ hẹp chưa đầy ba mươi mét vuông, mỗi ngày đánh răng rửa mặt đều khổ không thể tả. Hơn nữa, hắn làm du côn bên ngoài, rất ít khi về nhà, các em trai em gái đã quen với cuộc sống không có hắn. Mỗi lần hắn về nhà, các em đều ước gì hắn cút đi ngay và luôn.
"Sẽ chết người thật đấy."
Đại Nha Bưu lắc đầu: "Cho dù ngươi thật sự tìm được người có tiền có quyền giúp đỡ ngươi, chưa chắc lão Đỉnh sẽ chịu suy tính cho ngươi."
Tả Thủ cười gằn: "Ta đánh sáu con phố, chỉ cần ta giữ được thì cho dù lão Đỉnh không hỗ trợ, bất cứ bang phái nào ở Cảng thành mở cửa chào đón, hễ ta muốn đi đều có thể đi."
"Mỗi người có chí riêng, ta không giữ ngươi."
Đại Nha Bưu thở dài: "Ai muốn đi theo ngươi, ta cũng không ngăn cản. Điều ta có thể làm là chỉ cần ngươi đánh được con phố nào và giữ được nơi đó, ta sẽ bảo lão Đỉnh thăng chức cho ngươi lên làm Tứ Nhị Lục."
Tả Thủ bình tĩnh gật đầu: "Lão đại, sống chết có số, giàu sang do trời. Cơ hội đã đến, ta đã nắm chắc. Để xem ông trời có nhận ta hay không."
Mười mấy hán tử trong phòng đều đang hút thuốc, có người im lặng, có kẻ do dự.
Cuối cùng có bốn năm hán tử đứng dậy, gật đầu với Tả Thủ: "Được, Tả Thủ ca. Mọi người đều nói ngươi là Tứ Cửu Tử ác nhất An Phong, chúng ta sẵn lòng cược với ngươi một lần."
Trong khói mù lượn lờ, Tả Thủ nhớ tới câu nói cuối cùng của nữ nhân kia vào đêm mưa ấy: "Có người bỏ ra hai nghìn vạn, ngươi bỏ ra một cái mạng. Nếu thắng thì ngươi giàu sang phú quý. Nếu thua, xem như ngươi chưa từng đến thế giới này."
Lúc nữ nhân này nói chuyện, con rồng Hạ quốc được thêu trên cổ áo lễ phục dạ hội màu đen trông sống động như thật trong màn mưa.
"Cược chưa chắc sẽ thua!"
Tả Thủ hắng giọng, vẻ mặt dữ tợn, đẩy cửa sải bước đi ra ngoài. Mấy hán tử thản nhiên đi theo hắn.
Tả Thủ biết bắt đầu từ thời khắc này, nếu không thắng không chết thì hắn không còn quyền lựa chọn.
…
Ninh Khả sắp đi rồi.
Nàng đang tạm biệt mấy bạn học cùng trường ở lối vào sân bay.
Đây là ngày cuối cùng nàng ở Thịnh Kinh.
Mặc dù còn mấy ngày nữa bên kia mới nhập học, nhưng ngôn ngữ và nếp sống của Tinh Điều quốc khác với Hạ quốc, nàng muốn đi sớm vài ngày để làm quen với môi trường sống.
Cách ngày chia ly càng gần, càng có nhiều người tỏ tình với nàng. Không ngoài dự đoán, Ninh Khả đều từ chối hết. Không biết tại sao lúc từ chối, nàng cứ nghĩ tới nam nhân đáng ghét nhưng bí ẩn kia.
Từ sau bữa cơm hôm ấy, nàng không gặp lại nam nhân tên Tô Bình Nam kia.
Hôm nay Ninh Khả dày công trang điểm, bởi vì nàng cảm thấy khi rời khỏi Thịnh Kinh phải thật xinh đẹp.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi cổ bẻ trắng tinh phối với chiếc váy phong cách Bohemian, mái tóc dài sõa vai, thu hút biết bao ánh nhìn của người đi đường.
"Đi đây!"
Ninh Khả vẫy tay. Lúc xoay người nàng thoáng sửng sốt, dụi mắt lộ vẻ không dám tin. Ừm...
Mình không nhìn nhầm.
Đó chính là tên khốn khiến nàng không sao quên được.
Tên khốn kia vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm, phía sau còn có hai đại hán cao tầm hai mét cũng mặt lạnh như tiền đi theo hắn.
Có một nữ nhân xinh đẹp rõ ràng là đi đón máy bay. Không biết nàng nói gì mà nam nhân kia gật đầu. Sau đó, một chiếc xe xe Mercedes màu đen dừng lại bên cạnh bọn hắn.
Một đại hán đi theo sau lưng cung kính mở cửa xe cho hắn, thậm chí còn đặt một tay lên trên cửa xe vì sợ tên khốn kia bị va đầu.
Đúng là làm màu!
Ninh Khả bĩu môi, sau đó quay đầu đi không nhìn bên đó nữa.
Dáng vẻ tên khốn kia và nữ nhân lạnh lùng xinh đẹp nọ nói cười vui vẻ khiến tâm trạng nữ hài bỗng trở nên tồi tệ.
Hôm nay không phải ngày lành.
Nữ hài vừa hậm hực nghĩ vừa cố sức kéo va li sải bước đi đến cửa vào sân bay.
Khi tới cửa kính, Ninh Khả chợt dừng bước.
Ừm, thứ không cần thiết thì bỏ lại thôi.
Nữ hài ngoẹo đầu suy nghĩ, sau đó đi tới trước thùng rác bên cạnh cửa kính, lôi một chiếc ví tiền tinh xảo màu trắng ra rồi lấy ra một tấm danh thiếp kẹp ở ngăn trong cùng.
Tấm danh thiếp này rất giản dị.
Mặt trên viết một hàng chữ: Tô Bình Nam công ty Cẩm Tú.
…
"Khoan đã!"
Tô Bình Nam nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sao vậy?"
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn theo tầm mắt Tô Bình Nam thì thấy một thiếu nữ tóc dài đang kéo một chiếc va li to đi đến sân bay.
"Quen à?"
Mạnh Tịnh Tuyết tóc đen da trắng, mặc trang phục đen tinh tế thoải mái, lạnh nhạt nhìn nữ hài.
Tô Bình Nam gật đầu: "Một nha đầu rất thú vị."
"Không qua đó chào hỏi sao?"
Mạnh Tịnh Tuyết hờ hững dời mắt khỏi Ninh Khả. Mạng lưới tình báo của nàng không nhắc đến nữ hài này, có lẽ chỉ là bạn bè bình thường.