"Sau lần đó, ta mới biết thế nào là kẻ mạnh.”
Nhiều năm sau, tại một con hẻm nhỏ ở Thịnh Kinh.
Một nam nhân trung niên với khuôn mặt tang thương ngồi trước quầy hàng sửa xe của mình, kể chuyện hăng say nước miếng tung bay. Một vài thanh niên trẻ tuổi ngồi xổm trên mặt đất hóng chuyện mê mệt.
"Khi hút thuốc, thần thái của nam nhân đó con mẹ nó thật bạo liệt, lúc ta nhìn thấy thì dựng hết tóc gáy.”
Nam nhân trung niên nói chuyện với vẻ hoảng hốt, dường như loáng thoáng nhớ lại buổi tối ngày hôm đó.
Hai nam nhân chống lại bảy tên đầu gấu. Trong tiếng gào thét bạo liệt, dưới ánh đèn đung đưa của sàn nhảy, thanh niên mặc vest thẳng thớm kiêu ngạo ung dung châm thuốc. Hình ảnh ấy khiến hắn cả đời này cũng không quên được.
…
"Có muốn ta dạy cho những kẻ không biết sống chết đó một bài học nữa không?”
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười hỏi.
"Không cần.”
Tô Bình Nam lắc đầu, nuốt nửa cái bánh quẩy còn lại rồi nói: "Những người này thật ra rất đơn thuần, so với người giang hồ thì ta không có cảm giác xấu về bọn hắn."
Chỗ hai người ăn sáng là một quán điểm tâm bên đường.
Địa điểm ăn sáng là do Mạnh Tịnh Tuyết chọn, hơi ngoài dự liệu của Tô Bình Nam. Thì ra Mạnh đại tiểu thư quý khí lạnh lùng thích nhất là không khí bình dân như thế.
Mạnh Tịnh Tuyết cầm đũa tao nhã xé nửa miếng quẩy ra, ăn từng miếng nhỏ.
Hoàn cảnh xung quanh hơi ồn ào, khách ở quầy hàng sớm rất nhiều, mọi người vội vàng bận rộn ăn cơm ngấu nghiến, càng tôn lên phong cách quý phái của Mạnh Tịnh Tuyết.
Tô Bình Nam nhìn hơi cảm khái.
Một bữa sáng đơn giản đến cực điểm lại thể hiện được sự tao nhã trên người Mạnh Tịnh Tuyết.
Tô Bình Nam đã gặp rất nhiều nữ nhân, nhưng xét về dáng vẻ cử chỉ thì không ai có thể hơn được Mạnh Tịnh Tuyết. Điều này mang lại cho Tô Bình Nam một cảm giác rất mới mẻ.
Tô Bình Nam khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếu như bây giờ nói về tài sản thì toàn bộ Mạnh gia cộng lại cũng không phải là đối thủ của tập đoàn Cẩm Tú, nhưng nói về khí chất và nội hàm thì Tô Bình Nam còn kém xa.
Ở thời không kia Tô Bình Nam là ai?
Là người cả đời tắm máu giang hồ, là một tên côn đồ liều mạng tiêu chuẩn. Kiếp này tuy rằng hắn rất ít xen vào những chuyện giang hồ kia, hơn nữa vì gia nghiệp càng lúc càng lớn nên khí thế của Tô Bình Nam càng ngày càng mạnh. Nhưng so với Mạnh Tịnh Tuyết, trong xương cốt Tô Bình Nam vẫn thiếu một chút quý khí, lại nhiều hơn một chút hung hãn.
"Sắp tới có kế hoạch gì không?”
Mạnh Tịnh Tuyết biết Tô Bình Nam vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhưng vẫn hồn nhiên vô tư như trước, tự nhiên hào phóng hỏi.
Tô Bình Nam thu hồi ánh nhìn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Năm sau hoạt động của Cẩm Tú sẽ rất lớn, rất thiếu người. Ta đã gọi điện thoại cho Hà Minh Kiên, tập đoàn Cẩm Tú sẽ đến Thịnh Kinh tuyển người. Sau đó, ta muốn mua một vài tứ hợp viện.”
"Mua tứ hợp viện? Bao nhiêu?”
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn Tô Bình Nam, thấy hơi kỳ lạ. Trong thời đại ngày nay, tứ hợp viện ở Thịnh Kinh ít phổ biến hơn nhiều so với nhà ở, ngoại trừ một số người già, người trẻ hiếm khi nghĩ đến việc mua một tứ hợp viện.
"Đúng vậy.”
Tô Bình Nam gật đầu: “Là bạn bè, ta đề nghị ngươi cũng mua mấy tòa đi.”
Mạnh Tịnh Tuyết dứt khoát đáp ứng: “Được.”
Thấy Tô Bình Nam ngẩng đầu nhìn mình, Mạnh Tịnh Tuyết nói rất thẳng thắn: "Tầm nhìn kinh doanh của ngươi cực chuẩn, ta tin ngươi.”
Mạnh Tịnh Tuyết ưu nhã lau miệng, nàng đứng lên: “Việc này ta tìm người làm, đến lúc đó ngươi tiêu tiền là được.”
"Ông chủ Tô, ngươi không còn sắp xếp gì khác chứ?”
Tô Bình Nam nói: "Không còn nữa.”
Đôi mắt Mạnh Tịnh Tuyết ánh lên ý cười: "Vậy tốt, có thể đi tham gia một bữa tiệc rượu cùng với ta hay không?”
Tô Bình Nam cảm thấy mình không có lý do gì để từ chối, gật đầu nói: "Được.”
…
Đinh Thanh càng ngày càng giống một nhân vật lớn.
Mua xe sang, mua nhà, người đi theo hắn kiếm cơm cũng càng ngày càng nhiều. Từ đảo Quy Vĩ đến Phủ Sơn, cho dù là nhân viên cao cấp của chính quyền, cục điều tra hay là các loại tam giáo cửu lưu đều nhìn Đinh Thanh của Bắc Đại Môn với cặp mắt khác xưa.
Tóm lại, hắn thăng tiến rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho một số thế lực địa phương lâu đời cũng không kịp phản ứng.
Đinh Thanh biết người tạo ra tất cả những điều này là tập đoàn Cẩm Tú.
Cẩm Tú từng có hai mệnh lệnh khó hiểu, Đinh Thanh đều chấp hành rất dứt khoát.
Mặc dù quá trình này rất nguy hiểm nhưng ông trời phù hộ, Đinh Thanh đã vượt qua bằng mạng sống của mình.
Qua thì qua rồi, nhưng cũng không phải không có trả giá.
Trước kia tuy rằng Đinh Thanh không tính là người có vẻ ngoài điển trai, song cũng coi như gương mặt cân đối. Vậy mà hiện tại bên má phải Đinh Thanh có một vết sẹo giống như con rết rõ ràng, nhìn rất đáng sợ.
Đặc biệt là khi hắn cười, cả người trở nên đáng sợ khó tả, làm cho Lý Tử Thành hơi không thích ứng.
"Đừng có tỏ ra ghét bỏ như thế.”
Đinh Thanh bĩu môi, đưa tay sờ vết sẹo trên mặt, làm ra vẻ tự đắc: "Lúc này mới giống một nam nhân thật sự.”
Lý Tử Thành nhanh chóng gật đầu.
Ông chủ của mình chỉ có điểm này không tốt, khí chất giống như một nữ nhân. Hắn biết nếu hôm nay mình không gật đầu, Đinh Thanh sẽ hỏi cho đến chết mới thôi.
"Ngươi nói xem lần này tập đoàn Cẩm Tú tìm chúng ta có chuyện gì?”
Thật ra Đinh Thanh cũng hơi sợ.
Bây giờ hắn cũng được coi là có ít tài sản, không cần phải liều mạng đổi phú quý giống như trong quá khứ nữa. Một cái búa bổ vào đầu hắn không có chút sức lực, nếu như không phải bởi vì tên kia bị mất máu quá nhiều nên không còn sức, chỉ sợ đầu Đinh Thanh đã bị chém làm hai rồi.
"Không biết.”
Lý Tử Thành thành thật trả lời. Tập đoàn Cẩm Tú này rất kỳ lạ, bản thân làm việc đứng đắn nhưng lại có mong muốn khống chế cực mạnh đối với tam giáo cửu lưu.
"Các ngươi chờ ở đây đi. Tử Thành, ngươi và ta đi lên.”
Đinh Thanh đến dưới lầu một khách sạn tầm trung do tập đoàn Cẩm Tú đầu tư, nói với mấy người đi theo.
"Vâng, đại ca.”
Mấy người đó lập tức cúi đầu.