Rượu được mang tới rất nhanh.
Là rượu trắng Nhị Oa Đầu của Thịnh Kinh.
Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm phòng bao, nét mặt bình tĩnh, ánh mắt nghiền ngẫm.
"Khá đấy!"
Tiểu Hỗn Đản giơ ngón tay cái.
Ly của J không nhỏ, tầm ba lạng. Chu Lập Thành rót đầy rượu rồi nâng ly.
"Người của huynh đệ hơi thất lễ, ly này để nhận lỗi."
Dứt lời hắn uống một hớp rồi mỉm cười lên tiếng: "Chuyện lúc trước đã xong, tiếp theo nói chuyện của chúng ta."
Hai người Đỗ Cửu đang rục rịch định hành động, Tô Bình Nam ra hiệu cho bọn hắn bình tĩnh đừng nóng vội, sau đó tỏ ý bảo Tiểu Hỗn Đản nói tiếp.
"Trước tiên xin tự giới thiệu ta là Chu Lập Thành, người ở Tân Nhai Khẩu hay gọi là Tiểu Hỗn Đản."
Lúc Chu Lập Thành nói chuyện, trên mặt viết đầy hai chữ "ngông cuồng".
"Hôm Tân Nhai Khẩu khai trương, ta đã nói là Chu Lập Thành ta sẽ mở hồi chuông báo động đầu tiên."
Chu Lập Thành nói những lời này rất nghiêm túc.
Hắn nghiêm túc là có nguyên nhân.
Ở Thịnh Kinh, đầu gấu và du côn không cùng đẳng cấp.
Tinh hoa của đầu gấu nằm ở một chữ "chơi".
Phải chơi sang, phải chơi đa dạng thì người khác mới khâm phục ngươi.
Chơi đến trình độ người khác nhắc đến ngươi sẽ giơ ngón tay cái khen: "Chà chà chà, đúng là rất ngầu, xứng với danh đầu gấu."
Câu này vô cùng đơn giản, nhưng là lời khen ngợi cao nhất dành cho đám đầu gấu.
Sở dĩ Tiểu Hỗn Đản gióng trống khua chiêng như vậy là vì muốn có danh tiếng, cũng muốn nhận được lời khen.
Hắn muốn sau này hễ người Thịnh Kinh nhắc tới người lớn nhất Hạ quốc năm xưa thì sẽ nghĩ ngay đến Tiểu Hỗn Đản hắn.
Bởi vì ý nghĩ này, cho nên hắn nhất định phải quang minh chính đại mở chuông cảnh báo.
Đám đầu gấu rất sĩ diện, tuy Tiểu Hỗn Đản có danh tiếng lớn nhưng trong tay lại chẳng có bao nhiêu tiền. Hắn cố ý kiếm ba mươi vạn từ ông chủ Phúc Kiến cũng chỉ để lưu lại tên tuổi ở J.
"Ngươi tìm ta chỉ vì chuyện này sao?"
Sau khi biết lý do Tiểu Hỗn Đản tới đây, Tô Bình Nam dở khóc dở cười hỏi.
"Đúng vậy."
Chu Lập Thành rất thành thật: "Có thể mất mạng, nhưng không thể mất mặt."
Ồ, Tô Bình Nam gật đầu, mỉm cười hỏi ngược lại: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Thấy Tô Bình Nam tỏ vẻ dửng dưng, hiếm khi Chu Lập Thành thầm cảm thấy bội phục.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hỗn Đản vẫn luôn mang tư tưởng "ông trời lớn nhất, lão tử lớn thứ hai" nảy sinh cảm giác này.
Bởi vì Tiểu Hỗn Đản nhìn ra thái độ thoải mái của đối phương không phải giả vờ, người ta thật sự không để ý.
"Huynh đệ à, không biết ngươi làm nghề gì? Ta có thể nhìn ra ngươi là người gai góc."
Chu Lập Thành đích thân rót cho Tô Bình Nam một ly rượu, rồi lại rót đầy ly cho mình.
Hắn chạm ly với ly rượu trên bàn không được Tô Bình Nam động tới, giọng điệu ẩn chứa sự bất đắc dĩ: "Ta đã nói ra, ngươi đừng trách huynh đệ."
Chu Lập Thành uống một hớp rồi nói tiếp: "Có hai sự lựa chọn."
"Một là ngươi lại mở chuông báo động lần nữa, mời rượu ta trước mặt mọi người, vậy thì cho qua chuyện này."
"Thứ hai là gì?"
Giọng điệu Tô Bình Nam hơi lạnh lùng.
Chu Lập Thành nhìn chằm chằm vào Tô Bình Nam với ánh mắt điên cuồng: "Thứ hai là hôm nay hai ta chỉ có một người có thể đi ra ngoài... Chọn thế nào do ngươi quyết định."
Tô Bình Nam đứng dậy, ung dung chỉnh lại áo vest hơi nhăn do ngồi lâu, chậm rãi cài cúc lại.
"Chu Lập Thành đúng không?"
Tô Bình Nam cất lời.
Tiểu Hỗn Đản nhìn Tô Bình Nam, lẳng lặng chờ đợi sự lựa chọn của đối phương.
"Danh tiếng rất lớn, tính cách quá nhỏ nhen."
Tô Bình Nam lắc đầu, nhìn Chu Lập Thành bằng ánh mắt khinh bỉ: "Thảo nào đám đầu gấu các ngươi chẳng có mấy ai ra hồn."
Từ nãy đến giờ Tô Bình Nam vẫn luôn tỏ ra rất kiên nhẫn, bởi vì hắn cảm thấy hứng thú với đám gia hỏa được gọi là lưu manh này. Kết quả là sau khi nghe đối phương nói chuyện, hắn cực kỳ thất vọng, lập tức hết hứng thú trò chuyện.
"Dọn dẹp hiện trường rồi đi."
Tô Bình Nam vừa dứt lời, hai người nhẫn nhịn đã lâu sắp bùng nổ là Đỗ Cửu và Đỗ Thạch lập tức giáng mạnh vào huyệt thái dương của Tiểu Hỗn Đản đã nhận thấy bất thường.
Đối phương có bảy người, Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đều là tay lão luyện, ra tay rất ác không chút lưu tình.
Chu Lập Thành rên lên đầy đau đớn, cả người bị đánh như chó hoang bị xe tông, lật nhào ngã ra đất ngay lập tức.
Thậm chí có người hóng chuyện đứng ở góc nhìn tốt còn nhìn thấy Tiểu Hỗn Đản bị đánh mà hai chân rời khỏi mặt đất, có thể thấy một quyền này rất hung ác.
Nhất thời tiếng la hét và tiếng gọi vang lên bốn phía, đám đông hóng chuyện nhốn nháo tản ra, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Đỗ Cửu và Đỗ Thạch mở đường, Tô Bình Nam còn thảnh thơi châm một điếu xì gà, lững thững đi phía sau hai người, dáng vẻ ung dung như đang đi chơi vùng ngoại ô.
…
Trương Tam sốt ruột phát điên. Hắn vừa mới tìm được Trương Bảo Lâm thì nghe thấy âm thanh ồn ào trên tầng hai, tức thì sắc mặt tái mét.
Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện. Trương Bảo Lâm cũng cuống lên, vội vàng tách đám đông ra. Cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn mắt chữ A mồm chữ O
Trương Tam cũng chen vào theo, biểu cảm cũng chẳng khá hơn là bao, miệng há to đến mức có thể nuốt một quả trứng gà.
Tiểu Hỗn Đản tiếng tăm lừng lẫy nằm ngửa trên mặt đất bừa bãi, thoạt nhìn có vẻ như hắn ngất xỉu rồi.
Mấy tên đầu gấu còn lại nằm ngổn ngang ở đó, rên rỉ liên hồi vì đau đớn.
Người trẻ tuổi dẫn đầu kia thản nhiên vẫy tay gọi Trương Tam hãy còn đờ đẫn: "Thanh toán."