"Khụ khụ khụ."
Tiếng hắng giọng bất ngờ cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Bình Nam làm hắn khẽ nhíu mày.
“Ta là Diêu Chính.”
Một người trẻ tuổi cạo đầu trọc, thân hình không cao lắm đứng ở cửa phòng bao, vừa nhìn Tô Bình Nam đánh cờ vừa lạnh lùng lên tiếng.
Rõ ràng là các nữ hài đều nhận ra người trẻ tuổi này, nhất thời ai nấy đều nơm nớp lo sợ. Bầu không khí trong phòng bao lập tức trở nên yên tĩnh.
"Hôm nay ngươi mở chuông báo động đúng không?"
Diêu Chính hỏi tiếp.
Tô Bình Nam chăm chú nhìn bàn cờ, suy nghĩ vài phút rồi thong thả hạ cờ.
"Đến lượt ngươi rồi."
Tô Bình Nam mỉm cười nói với Sở Sở hơi lơ đãng, giọng điệu hờ hững.
Sở Sở phát hiện ra từ đầu tới cuối Tô Bình Nam chỉ chú ý tới bàn cờ, thậm chí chẳng liếc nhìn Diêu Chính lấy một cái, như thể người này không tồn tại. Từ khoảnh khắc người trẻ tuổi kia cất lời, hai người Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đã bật dậy chắn giữa Diêu Chính và Tô Bình Nam.
Lúc bọn hắn đứng dậy, ánh mắt rất tỉnh táo, nào còn men say. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng thở phào trong lòng.
Tô Bình Nam tạo uy đã lâu, hai người sùng bái hắn một cách mù quáng. Cho nên thật sự là hai người Đỗ Cửu không thể thả lỏng, giả vờ rất vất vả.
Khi thấy có người giở giọng bất thiện đến gây sự, hai người Đỗ Cửu cảm thấy như được đại xá. Ánh mắt bọn hắn nhìn Diêu Chính rất kỳ lạ, thậm chí còn có vẻ cảm kích.
Sở Sở bị thế trận trước mặt dọa sợ, mặt mày tái mét. Nàng kiếm chén cơm này, sao lại không biết Diêu Chính – thân tín của Tiểu Hỗn Đản ở Tân Nhai Khẩu kia chứ! Bàn tay cầm quân cờ lập tức run lẩy bẩy, không tài nào hạ xuống được.
"Không sao đâu, chúng ta đánh xong đã."
Giọng Tô Bình Nam rất bình tĩnh. Sở Sở nhìn vào ánh mắt phẳng lặng của nam nhân trước mặt, cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu hạ cờ đâu ra đấy.
Hai người thong thả chơi cờ. Sắc mặt Diêu Chính xanh mét, hắn có thể nhìn ra chàng trai đánh cờ này không đơn giản.
"Được, ta chờ ngươi chơi xong."
Diêu Chính cứ thế đứng im ở đó.
Đầu gấu không phải du côn, bọn hắn có lối tư duy kỳ lạ của riêng mình, đó là dù chuyện lớn bằng trời cũng phải biết lý lẽ.
Cho nên Diêu Chính nghĩ rất đơn giản.
Người ta chơi cờ mà mình xen lời là không đúng, mình phải chờ.
Tô Bình Nam nhếch môi nở nụ cười.
Thời kỳ này đầu gấu có số má ở Thịnh Kinh đều hiểu lý lẽ, tiếc là sau này những người được gọi là lưu manh đều sẽ bị xã hội đào thải, không có mấy nhân vật phong vân.
…
Trương Tam ở cách đó không xa cũng nhận ra người trẻ tuổi này, tức thì đổ mồ hôi lạnh.
Diêu Chính khu Hải Định, thân tín của Tiểu Hỗn Đản.
Khách hàng lớn của mình sắp xảy ra chuyện! Trương Tam chẳng cần suy nghĩ, lập tức chạy vèo ra ngoài muốn đi tìm Trương Bảo Lâm.
Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện! Mình có thăng chức phát tài hay không là dựa vào đơn hàng này đó! Nghĩ tới đây, Trương Tam càng bước nhanh hơn.
…
Mã chiếu pháo, tử cục.
Sở Sở ngẩng đầu nhìn Tô Bình Nam, hé môi cười: "Ta thua rồi."
Tô Bình Nam mỉm cười, chỉ vào ly rượu.
Sở Sở bưng ly rượu lên nhìn xung quanh, tức thì mặt cắt không còn giọt máu.
Nàng chơi quá chăm chú nên không biết từ lúc nào trong phòng bao chỉ còn lại một mình nàng.
Năm sáu hán tử im lặng đứng ở cửa phòng bao, người trẻ tuổi cầm đầu có vóc dáng gầy gò thấp bé, trên má trái còn có một vết sẹo rất rõ.
Sở Sở biết người này.
Đầu gấu dã tính nhất Nam thành.
Tiểu Hỗn Đản Chu Lập Thành.
Chu Lập Thành rất kiên nhẫn, vẫn đợi hai người đánh cờ xong mới nhìn chằm chằm vào Tô Bình Nam và nói: "Là ngươi hả?"
Giọng của Tiểu Hỗn Đản khàn đặc, nghe cực kỳ khó chịu, chói tai như hỗn hợp sắt và đá va vào nhau trong máy trộn bê tông.
Tô Bình Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau.
"Đầu gấu hay là du côn?"
Giọng nói của Tô Bình Nam có phần biếng nhác. Hắn chỉ vào mấy hán tử nhét đầy vũ khí trong tay áo, cánh tay gần như không gập lại được: "Chào hỏi thì không đánh nhau, đây là đầu gấu ở Thịnh Kinh sao?"
Động tác biếng nhác và giọng điệu hờ hững của Tô Bình Nam khiến Tiểu Hỗn Đản Chu Lập Thành sửng sốt.
Chu Lập Thành quan sát Tô Bình Nam một lượt rồi mới chắp tay nói: "Thoạt nhìn ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, gọi huynh đệ không quá đáng chứ?"
Tô Bình Nam nhìn đối phương, gật đầu: "Được."
Tiểu Hỗn Đản Chu Lập Thành cầm một chiếc ly rỗng trên bàn trong phòng bao, ước lượng một chút rồi quay sang nói với Diêu Chính: "Đại Diêu, mang chai rượu dành cho nam giới đến đây giúp ta."
Diêu Chính lập tức gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
…
Lúc này, người ở gần phòng bao trên tầng hai đã phát hiện thấy bất thường. Hầu hết những người đến sàn nhảy đều là thanh niên, sau khi nghe ngóng từ nhau, bọn hắn lập tức xôn xao.
Tiểu Hỗn Đản đối đầu với đại ca vùng khác? Thoáng cái có vô số ánh mắt đổ dồn vào một chỗ.
Bầu không khí trong phòng bao hơi u ám.
Tô Bình Nam nhìn ra Sở Sở đang căng thẳng, bèn mỉm cười xua tay: "Ra ngoài đi, hết chuyện của ngươi rồi. Lần sau có cơ hội ta sẽ tìm ngươi chơi cờ."
Sở Sở gật đầu, sau đó nhón đầu ngón chân, nín thở, run rẩy đi ra ngoài, động tác chậm rì rì. Chỉ mấy bước ngắn ngủi mà nàng đi đến là dè dặt cẩn thận.
"Tô ca, ngươi phải cẩn thận đấy."
Sở Sở nghiêng đầu đánh bạo nói một câu rồi mới cuống quýt bỏ đi.
E là hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi đi thật xa, Sở Sở không kìm được ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy căn phòng bao trong tầm mắt đã bị đám người đông nghìn nghịt vây kín.
Cầu mong tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!
Sở Sở thành kính chắp hai tay trước ngực.