"Kia là gia hỏa mà Tiểu Tây Kinh dặn dò đúng không?"
Phật gia Đao Đao quyền uy nhất khu Hải Định ở trong căn phòng bao cách chỗ mấy người Tô Bình Nam không xa. Hắn nhìn bóng lưng Tô Bình Nam, giọng điệu hơi kỳ lạ.
"Đúng vậy. Đao Đao, tên này giàu thật đấy."
Giọng điệu của hán tử bên cạnh tràn đầy hâm mộ. Tối nay Tô Bình Nam đã đoạt hết nổi bật làm hắn ngứa mắt.
Đao Đao mỉm cười, phả ra một vòng khói xanh: "Muốn nổi bật ở Thịnh Kinh, chỉ dựa vào mấy đồng tiền vẫn chưa đủ. Lát nữa Tiểu Hỗn Đản sẽ đến, nếu qua được ải kia của hắn thì tên này cừ đấy."
Nghe vậy, hán tử kia tỏ vẻ kinh ngạc: "Chẳng phải mấy tên tội phạm chiến tranh kia vừa mới kiếm được ba mươi vạn từ người Phúc Kiến ư? Sao lại hết tiền rồi?"
Đao Đao lắc đầu: "Nhóm tội phạm chiến tranh đời đầu đều bị bắn vào đầu rồi. Với đức hạnh của Tiểu Hỗn Đản, hiện tại hắn cho rằng ngoại trừ ông trời ra, mình là lớn nhất khu Nam thành Tứ Cửu.
Hán tử im bặt. Tiểu Hỗn Đản hoành hành ngang ngược chẳng phải ngày một ngày hai, khổ nỗi nhóm bọn hắn quá ác, lại có quan hệ mật thiết với Diêm Kinh, cho nên nhất thời không có ai dám động vào họng súng.
"Bây giờ Tiểu Hỗn Đản không nể mặt Tiểu Tây Kinh nữa sao?"
Hán tử tiếp tục hỏi: "Lúc người này đi vào, ta thấy hắn chào hỏi Trương Bảo Lâm."
Đao Đao dập tắt điếu thuốc lá: "E là khó đấy. Tiểu Hỗn Đản thích chơi trội, hắn từng nói muốn nghe thấy tiếng chuông báo động đầu tiên nhưng lại bị người này đoạt trước. Với đức hạnh của Tiểu Hỗn Đản..."
Nói rồi Đao Đao nhếch môi đầy khinh bỉ.
Hắn là Phật gia chứ không phải đầu gấu.
Hắn coi thường nhất là những tên đầu gấu xấu tính, ưa sĩ diện. Trong mắt Phật gia, chỉ có tiền mới là chân thật.
Đám Tiểu Hỗn Đản tiêu tiền mồ hôi xương máu của lão đại để nổi trội trong chốc lát, hắn chỉ cảm thấy đúng là bị điên. Không chỉ Tiểu Hỗn Đản bị điên, mà rất nhiều đầu gấu ở Nam thành đều bị điên con mẹ nó rồi.
Nghĩa khí, đạo lý, thể diện và giang hồ mà đám Phật gia tôn thờ trái ngược với tín niệm của nhóm đầu gấu bưu hãn thiết huyết kia.
Cho tới hai mươi năm sau.
Một bộ phim tên là "Lão Pháo Nhi" khiến Đao Đao bụng phệ khóc một dòng sông trong rạp chiếu phim.
Lúc đó đã không còn đầu gấu nữa, không còn cái loại nghĩa khí kỳ lạ mà hắn cho là ngu ngốc nữa, không còn đạo lý mà hắn khịt mũi coi thường nữa.
Chỉ còn lại một chữ "tiền".
...
Sở Sở làm tiếp rượu được một thời gian rồi, song trước giờ chưa từng gặp nam nhân nào kỳ lạ như vậy.
Nam nhân này có khí thế mạnh mẽ, con người cũng yên tĩnh, mang lại cho nàng cảm giác rất khác những đại gia trước đó.
Thậm chí khi nhìn vào ánh mắt trong trẻo của hắn, Sở Sở cảm nhận được trên người nam nhân này toát ra nỗi cô tịch khó diễn tả bằng lời.
Ở cái nơi tràn đầy hơi thở ồn ào vồn vã này, bên cạnh có nhiều oanh oanh yến yến như vậy mà nam nhân này lại cảm thấy cô đơn ư?
Sở Sở sinh lòng tò mò.
Nàng bạo gan bắt chuyện với Tô Bình Nam: "Tô ca, ta có thể uống với ngươi một ly không?"
Tô Bình Nam xua tay, chỉ vào hai người Đỗ Cửu và nở nụ cười nhẹ: "Thành tích hôm nay của các ngươi phụ thuộc vào bọn hắn, tìm ta cũng vô dụng thôi."
Mấy mỹ nữ trong phòng bao đang chơi ném súc sắc cược rượu, bầu không khí hết sức sôi động. Mặc dù hai người Đỗ Cửu đang chơi, song thắng nhiều thua ít, rõ ràng là bọn hắn cố ý giữ tỉnh táo.
"Hay là chúng ta cũng chơi trò này nhé?"
Sở Sở nở nụ cười yêu kiều, đổi tư thế ngồi.
Nữ hài có thân hình bốc lửa, áo ba lỗ màu trắng và váy ngắn màu đen phô bày đôi chân dài trắng nõn.
Tô Bình Nam vẫn lắc đầu từ chối.
Hắn không có thành kiến với nữ hài ham hư vinh, giọng nói thánh thót của những nữ hài đang cười đùa bên cạnh giúp tâm trạng hắn vô cùng thoải mái. Hắn từ chối chỉ vì không muốn uống rượu mà thôi.
Thấy hắn từ chối, Sở Sở đảo mắt một vòng rồi chạy ra ngoài. Một lát sau nàng mang một bộ cờ tướng bằng nam châm bé tí vào phòng.
Lần đầu tiên Tô Bình Nam cảm thấy kinh ngạc trong buổi tối ngày hôm nay.
Sở Sở đã uống không ít rượu, hơn nữa Tô Bình Nam vẫn luôn nở nụ cười nhẹ, cho nên nàng không e dè như lúc mới đầu nữa mà cười duyên bảo: "Tô ca, dáng vẻ hồi nãy của ngươi rất giống lão cán bộ trong tivi, ta đoán ngươi có hứng thú với cái này."
Tô Bình Nam bật cười. Nữ hài này thật thú vị, mệt cho nàng nghĩ ra trò này.
Sở Sở nói tiếp: "Tô ca, vừa nhìn đã biết ngươi chính là người làm nên chuyện lớn, hôm nay chúng ta đánh cờ luận anh hùng. Ai thua thì uống một ly."
Tô Bình Nam vốn định lắc đầu từ chối, nhưng thấy nữ hài toát mồ hôi vì lúc nãy đi ra ngoài, lại thêm chơi cờ trong hoàn cảnh này khá mới lạ, cho nên hắn chậm rãi gật đầu.
Sở Sở vui mừng hớn hở, nhanh nhẹn xếp xong bàn cờ, sau đó tỏ vẻ hào phóng nói: "Mời Tô ca đi trước."
Trình độ đánh cờ của Tô Bình Nam chỉ được xem là tàm tạm, không ngờ nữ hài tên Sở Sở này chơi khá giỏi, phong cách đánh cờ tự nhiên dứt khoát, ngay ván đầu tiên đã đánh bại Tô Bình Nam hoàn toàn.
Tô Bình Nam bật cười uống cạn ly rượu trong tiếng cười nũng nịu của nữ hài, còn cố ý giơ đáy cốc về phía Sở Sở.
Ván thứ hai đôi bên đều cực kỳ nóng vội.