Quầy bar của J.
Khi Trương Tam nói chuyện với nhân viên pha chế, môi run bần bật: "Tứ ca, mấy chai Opus One mà ông chủ nói có còn không?”
Lưu Hải cũng chính là Tứ ca mà Trương Tam đang gọi, hắn kinh ngạc ngẩng đầu: "Còn. Thật là có người muốn uống sao? Có phải tiểu tử ngươi chưa báo giá cho người ta không?”
Trương Tam gật đầu, lập tức mỉm cười nói trước khi mặt Lưu Hải biến sắc: "Yên tâm đi, Tứ ca ngươi còn không tin mắt nhìn người của ta sao?”
Lưu Hải đồng ý gật đầu. Tên nhóc này rất tinh quái. Hắn hơi hâm mộ nhìn Trương Tam: "Tên nhóc ngươi tối nay kiếm bộn há.”
Ở J, phần trăm hoa hồng trích từ rượu rất cao.
Lúc mới bắt đầu kinh doanh, để nâng cao đẳng cấp, ông chủ Lâm cố ý lấy mấy chai Opus One từ Tinh Điều quốc làm bảo vật trấn quán.
Quả thật ông chủ Lâm rất biết làm ăn. Từ Tinh Điều quốc trở về, hắn biết rõ nhóm nhà giàu mới nổi ở Hạ quốc trọng sĩ diện đến mức nào.
Vì vậy, có một quy tắc bất thành văn ở tỉnh Xuyên: miễn là có ai đó gọi Opus One thì toàn trường sẽ kéo chuông báo động phòng không, tất cả các DJ và vũ công múa dẫn đầu phải cúi chào.
Thật đáng tiếc là đến bây giờ đã khai trương được chín tháng mà Opus One chưa bán được chai nào vì giá cả quá đắt đỏ.
Nhìn Lưu Hải vội vã đi thông báo cho sân khấu, Trương Tam cười rất vui vẻ.
Tối nay, chuông báo động sẽ vang lên.
...
Khi nhạc dạo của bài hát Gowesti kèm theo tiếng chuông báo động phòng không chói tai vang lên, một chiếc đĩa tròn to như đĩa bay vũ trụ chậm rãi lướt qua mái nhà của sàn nhảy. Tiếp đó, ánh đèn rọi thẳng vào vị trí phòng bao của Tô Bình Nam, soi rõ mấy người bọn hắn.
Giọng hát dạt dào tình cảm vang lên giữa sân khấu, cùng với cánh tay của các mỹ nữ đang nhảy múa khua vẫy về phía vị trí của Tô Bình Nam giống như kiểu chào quốc xã, lập tức khiến phòng bao của Tô Bình Nam trở thành tiêu điểm của hàng ngàn đôi mắt.
...
Sắc mặt Nhan Thanh Y bỗng trở nên tái nhợt.
Nàng không ngờ mình chỉ ngẫu nhiên đi nhảy với bạn học, vậy mà cũng gặp lại tên ác ma kia.
Tô Bình Nam.
Vừa liếc mắt nàng đã nhận ra nam nhân kia dưới ánh đèn. So với lúc ở chợ đêm hôm ấy, nam nhân này đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt bớt đi chút sắc bén và thêm mấy phần bình tĩnh, cả người trông càng thêm thâm sâu.
"Ngươi sao thế? Khó chịu à?"
Từ Cẩn Lôi lập tức phát hiện ra bạn mình khác thường, bèn ân cần hỏi han.
Hoàn cảnh có thể thay đổi một người, cũng có thể làm cho một người quên đi rất nhiều thứ nàng muốn quên.
Hiện tại dáng vẻ của Nhan Thanh Y đã thay đổi hoàn toàn, mái tóc ngắn mạnh mẽ oai hùng đã biến thành mái tóc dài từ lâu.
Dáng vẻ lão luyện tôi rèn từ máu lửa trong những năm tháng ấy đã được thay thế bằng nét yêu kiều của thiếu nữ.
Nếu không phải người cực kỳ quen thuộc với Nhan Thanh Y thì tuyệt đối không thể liên tưởng nữ cảnh sát từng sở hữu ánh mắt tràn đầy ngang ngược kia với nữ sinh viên đại học có thân hình đẹp và khí chất trang nhã này với nhau.
Chú của Nhan Thanh Y là đạo diễn đời thứ tư của Hạ quốc, sau này vì lý do sức khỏe nên mới từ bỏ nghiệp đạo diễn.
Song thành tích và lý lịch vẫn còn đó, đưa một cô cháu gái vào học viện Điện ảnh không phải chuyện khó đối với hắn.
Hơi thở thanh xuân trong trường đại học và nghệ thuật điện ảnh bao la khiến Nhan Thanh Y từ từ bước ra khỏi thế giới vốn có. Mỗi khi nhớ lại sự ngông cuồng hồi đó, Nhan Thanh Y lại cảm thấy may mắn vì cuối cùng những cơn ác mộng ấy đã rời xa nàng.
Sàn nhảy là nơi đám thanh niên Thịnh Kinh thích tới nhất, những người trẻ tuổi tràn đầy hormone của học viện Điện ảnh cũng không ngoại lệ, hống hồ Tân Nhai Khẩu chỉ cách học viện Điện ảnh mấy trạm ngắn.
Nhan Thanh Y tới đây cùng Từ Cẩn Lôi.
Gần đây bộ phim mà bạn học Từ đóng vừa mới đóng máy, cho nên tâm trạng nàng vui phơi phới, không kìm được bèn kéo Nhan Thanh Y đi chúc mừng. Nào ngờ đột nhiên cô bạn của mình lại thành ra thế này.
"Đi thôi, tự dưng ta rất khó chịu."
Nhan Thanh Y sợ hãi thấy rõ. Từ Cẩn Lôi cực kì thông minh, tò mò nhìn người trẻ tuổi ngồi trên tầng hai. Chắc chắn là có chuyện gì đó!
Từ Cẩn Lôi khôn khéo không dò hỏi mà chỉ gật đầu, nhanh chóng rời đi cùng Nhan Thanh Y. Trước khi ra ngoài, Từ Cẩn Lôi còn cố ý ngoảnh đầu nhìn, thầm ghi nhớ tướng mạo của Tô Bình Nam.
…
Nét mặt Tô Bình Nam bình tĩnh.
Ông chủ của sàn nhảy này rất biết làm ăn, có mấy chai rượu mà rầm rộ như vậy, cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh của khách hàng.
Ở hộp đêm tràn ngập hơi tiền và phóng đại dục vọng này, mấy chai rượu có hiệu quả tốt kinh người. Chỉ chốc lát sau, căn phòng bao đã chật kín oanh oanh yến yến. Để hai người Đỗ Cửu thả lỏng, Tô Bình Nam thể hiện tinh thần táo bạo ở kiếp trước, uống liền mấy ly.
Mọi người đều là hán tử xông pha giang hồ, không lâu sau hai người đã thả lỏng, bầu không khí trong phòng bao bắt đầu trở nên sôi động.
Các loại rượu đắt đỏ liên tục được chuyển đến cứ như không mất tiền. Trương Tam vẫn luôn phục vụ bên cạnh bắt đầu lo lắng thấp thỏm.
Thời buổi này có không ít kẻ lắm tiền, nhưng Trương Tam chưa từng nghe thấy cách tiêu pha kiểu này, liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Chỉ một lát ngắn ngủi mà giá rượu đã lên tới sáu chữ số, trông dáng vẻ của người trẻ tuổi kia thì có vẻ như không có gì đáng kể.
Bầu không khí trong phòng bao rất sôi nổi, nhưng Tô Bình Nam lại thấy hơi tẻ nhạt. Hắn xua tay từ chối một nữ hài mời rượu, xoay người nhìn sàn nhảy lúc nhúc người, ánh mắt vẫn tỉnh táo.
Rốt cuộc tâm tính đã thay đổi.
Tô Bình Nam thầm cảm thán. Mình không còn là Tô Bình Nam uống say bí tỉ, gân cổ hát to, lăn lộn trong giới tam giáo cửu lưu kia nữa.