"Hôm nay vị Phật gia kia có ở trong đó không?” Trương Bảo Lâm hỏi.
Nước trong quá thì không có cá, Trương Bảo Lâm có mặt mũi đến đâu cũng phải cho những tên đầu gấu khác kiếm cơm. Mọi người cũng rất thức thời, mấy vị Phật gia nổi danh ở bên trong cũng thay phiên nhau kiếm cơm.
"Mấy người Đao Đao có phải không?”
Nam tử bên cạnh nói: "Hôm nay đúng là bọn hắn, ta còn thấy Đao Đao chụp lấy bà già.”
Trương Bảo Lâm gật đầu: "Nói với Đao Đao đừng đụng vào mấy người kia, đó là người giang hồ.”
Nam tử kia gật đầu, xoay người đi vào trong đám đông, luồn lách mấy cái đã biến mất trong biển người mênh mông.
"Mùi giang hồ?"
Một nam tử khác mỉm cười hỏi.
Trương Bảo Lâm ừ một tiếng, biểu hiện hơi nghiêm túc. Thanh niên kia còn đỡ, chứ khí tức giang hồ của hai người phía sau hắn rất nặng.
Hắn có thể nhận ra hai người kia không phải hạng giang hồ đầu đường xó chợ chỉ biết cầm đao chém người, cho vay nặng lãi, lũng đoạn thị trường, mà là loại người giang hồ đầu đao đẫm máu, có thể lấy mạng người.
…
Đỗ Cửu cũng coi như là người có kiến thức sâu rộng, nhưng vừa vào cửa vẫn chấn động trước cảnh nhảy múa tán loạn của hơn một ngàn người.
Tô Bình Nam cười to, vỗ vai Đỗ Cửu đang sững sờ. Mùi hương quen thuộc tràn ngập dục vọng nam nữ gợi lên một hồi ức ở thời không khác của hắn.
Và trong thời không đó, hắn đã chứng kiến vô số người lạc vào một nơi mà dục vọng vô cùng phóng đại, tiêu tiền như nước chỉ để tận hưởng hương vị được vô số người tôn thờ.
Hương vị của tiền tài.
Ánh mắt của người phục vụ rất tinh tường, từ lúc mấy người Tô Bình Nam tiến vào, hắn lập tức phân tích ra nội tình của thanh niên khí thế cực mạnh này. Đây chắc chắn là một nam nhân giàu có, không phải là loại người chi tám mươi đồng để đi vào gặp gỡ bạn bè.
"Ông chủ, ngươi có cần đặt một phòng không"?
Trương Tam lập tức khom người nghênh đón.
Tô Bình Nam gật đầu, đương nhiên hai người Đỗ Cửu không có bất kỳ ý kiến gì. Nhân viên phục vụ đi qua đám đông giống như một con cá khéo léo.
Ngay sau đó, mấy người Tô Bình Nam đã được đưa đến một căn phòng ở vị trí thật tốt trên tầng hai.
"Ông chủ, chỗ ngồi này của chúng ta có mức phí thấp nhất.”
Trương Tam giả vờ ngượng ngùng.
Tô Bình Nam khoát tay áo với người phục vụ, thản nhiên nói: "Chỉ có một yêu cầu.”
Trương Tam vểnh tai lên.
"Không hỏi giá, chỉ muốn uống rượu ngon.”
Tô Bình Nam nói xong, Trương Tam kích động đến mức thân thể run bần bật.
Hắn tin rằng thanh niên này không phải đang mạnh miệng trước mặt mình. Bởi vì theo động tác tay của người này, chiếc đồng hồ đeo trên tay Tô Bình Nam bị Trương Tam nhìn thấy rõ ràng.
Đó là thương hiệu Patek Philippe.
Nghề nào mà không có trạng nguyên, Trương Tam là một người phục vụ rất chăm chỉ.
Nữ nhân thì nhìn vào túi xách, nam nhân thì nhìn vào đồng hồ.
Vì vậy, Trương Tam đã dành rất nhiều thời gian cho các thương hiệu. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiếc đồng hồ này là trên một tạp chí nước ngoài.
Lúc đó Trương Tam nhìn thấy giá cả, hắn líu hết cả lưỡi, thầm nghĩ rằng chỉ người có tiền mới có thể đeo loại đồng hồ này, tuyệt đối không ngờ ngay hôm nay chiếc đồng hồ này lại xuất hiện trước mắt hắn như vậy.
"Ông chủ, người khí độ như ngươi sao có thể dùng những thứ tầm thường đó được.”
Những lời này của Trương Tam cũng không phải là nói dối. Xa thuyền điếm cước nha (*) là những người dựa vào nhãn lực để kiếm ăn. Những người này rất thông minh, tiền nào không thể kiếm được thì tuyệt đối sẽ không kiếm. Đương nhiên nếu như một khi bị những người này biết được nhược điểm của ngươi, câu “xa thuyền điếm cước nha” kia đủ để nói rõ tất cả.
(*) Xa thuyền điếm cước nha: chỉ các việc làm thời phong kiến.
Xa: xa phu, khi đó xa phu thường xuyên làm vài hoạt động đen tối, cho nên là loại người không được hoan nghênh.
Thuyền: cũng giống như xe, cũng thường xuyên làm ra hành động bắt cóc vơ vét tài sản giữa sông, thậm chí còn làm việc giết người cướp của.
Điếm: là chỉ điếm tiểu nhị, phục vụ trong các hàng quán, là người gió chiều nào theo chiều nấy.
Cước: chính là người khuân vác, thuộc công ty chuyển nhà trước đây, tuy nhiên công ty chuyển nhà mà không biết chuyển đồ của bạn đi đâu mất.
Nha: người môi giới, môi giới giao dịch, kinh tế. Cũng mở rộng đến bọn buôn người.
Toàn bộ câu ứng với câu: "đánh xe, chèo thuyền, phục vụ, môi giới, dù có vô tội cũng nên giết.”
Trương Tam hết sức cung kính, thậm chí lúc ra khỏi phòng cũng đi lùi vì sợ mình xoay người quá sớm sẽ làm cho ông chủ lớn này cho rằng mình không tôn kính hắn.
Nhạc trong sàn nhảy đinh tai nhức óc, Tô Bình Nam híp mắt, cả người dựa vào đó, có vẻ cực kỳ thả lỏng. Thấy hai người Đỗ Cửu ở trước mặt mình có vẻ hơi câu nệ, hắn cười bảo: "Trong đời có mấy khi đối rượu đương ca. Hôm nay các ngươi muốn chơi như thế nào thì chơi như thế ấy đi, không cần để ý đến ta. Thực ra chỉ cần một mình ta nhẫn nhịn, các ngươi thì không cần.”
Tham vọng của Tô Bình Nam quá lớn, lòng hắn có sơn hà, ngày thường cực kỳ kiềm chế bản thân. Hơn nữa tập đoàn Cẩm Tú có quy tắc nghiêm cẩn, tuy rằng trong việc chi tiêu sinh hoạt Tô Bình Nam ra tay cực kỳ hào phóng, nhưng trong tiềm thức những thuộc hạ này vẫn cho rằng ông chủ của mình chính là một anh hùng hào kiệt kiêu ngạo.
Trong mắt rất nhiều người, tất cả sự hưởng thụ trên thế gian dường như là những đám mây phù du trôi nổi đối với các ông chủ lớn, quyền lợi mà các ông chủ theo đuổi có phần xa xôi trong mắt bọn hắn.
Dần dà Tô Bình Nam cũng phát hiện ra người bên dưới càng ngày càng sợ hắn, chỉ cần hắn nhíu mày thì ngay cả Đỗ Cửu cũng sẽ cẩn thận từng li từng tí.
Đây không phải là một hiện tượng tốt, Tô Bình Nam không muốn trở thành một người cô độc.
Tô Bình Nam đủ tàn nhẫn có thể chịu đựng được điều đó.
Nhưng hắn không muốn một tướng công thành vạn cốt khô, đó là điểm mấu chốt của Tô Bình Nam.