Mạnh Tịnh Tuyết cười ngửa tới ngửa lui, lông mày rung lên bần bật, khiến vài người phục vụ ở cửa ngạc nhiên chú ý đến nàng, tò mò không biết quản lý Lý đã nói gì khiến bà chủ ngày thường nghiêm túc của mình cười đến như vậy.
Cười nửa ngày Mạnh Tịnh Tuyết mới ngừng, nghiêm túc nói: "Ta tin vào ánh mắt của ta. Lý thúc, chuyện này ngươi không cần quan tâm nữa.”
Mạnh Tịnh Tuyết biết Lý Mãnh là người mà ba nàng sắp xếp bên cạnh mình, nàng không rõ lực lượng trong tay hắn lắm, sợ hắn tự đưa ra quyết định cho nên nàng nói những lời này cực kỳ nghiêm túc.
Lý Mãnh gật đầu.
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn Lý Mãnh, giọng nàng trầm xuống: "Những gì ngươi vừa nói, nữ nhân Mạnh gia không cần thứ nào cả.”
Cân quắc bất nhượng tu mi. (*)
(*) Một thành ngữ nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.
Trong mắt Mạnh Tịnh Tuyết, nàng hân hoan thưởng thức tất cả những gì thuộc về nam nhân này, người ngoài đánh giá hắn là bạo lực, độc ác, máu lạnh vô tình gì đó… chẳng qua chỉ là nhận xét của phàm phu tục tử bình thường mà thôi.
Tô Bình Nam chính là vị vua mà Mạnh Tịnh Tuyết muốn có được.
Nàng rất chắc chắn.
…
Tô Bình Nam ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, làm sao mà hắn không nhận ra tâm tư của Mạnh đại tiểu thư, nhưng gia thế đáng tự hào của Mạnh Tịnh Tuyết khiến hắn hơi đau đầu.
Tô Bình Nam xoa huyệt thái dương hơi căng trướng, ngẩng đầu nói với Đỗ Cửu: "Đã lâu không uống rượu với nhau rồi, tìm một nơi náo nhiệt thư giãn đi.”
Đỗ Cửu gật đầu.
Thư giãn thư giãn, ông chủ của mình cũng nên thư giãn rồi.
Khi tập đoàn Cẩm Tú càng ăn nên làm ra, uy thế trên người Tô Bình Nam cũng ngày càng lớn, lời nói cử chỉ cũng càng cẩn thận hơn. Ngày thường người trong tập đoàn thấy Tô Bình Nam đều hơi sợ hãi.
Từ sau khi mấy người Tô Văn Văn bắt đầu hộ vệ bên cạnh, người có thể uống rượu, thư giãn, nói chuyện phiếm với Tô Bình Nam càng ngày càng ít đi. Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Đỗ Cửu nghe thấy Tô Bình Nam có ý muốn thư giãn giải trí.
Tô Bình Nam khoát tay áo: "Thông báo cho người của hai chiếc xe kia về khách sạn trước, dưới chân thiên tử sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Ở Thiên Nam, cho dù Tô Bình Nam đi đến đâu cũng sẽ có một đống ruồi nhặng nghe tin mà đến, làm cho Tô Bình Nam cảm thấy mình giống như là con khỉ ở sở thú bị người ta vây xem, phiền chết đi được.
Bây giờ đến Thịnh Kinh, vất vả lắm mới có rất ít người quen biết Tô Bình Nam, dĩ nhiên trong đầu hắn sẽ nảy sinh ý định thư giãn.
Đỗ Cửu cầm điện thoại lên thì nghe Tô Bình Nam nói tiếp: "Nếu A Viễn có vấn đề gì thì nói cho hắn biết đây là quyết định của ta. Tối nay ba người chúng ta cùng nhau vui vẻ.”
"A Kim, các ngươi trở về khách sạn trước đi!”
Đỗ Cửu buông điện thoại xuống, tươi cười xán lạn: "Nam ca, không say không về nhé?”
Tô Bình Nam cười to: "Tối nay chúng ta làm thổ hào, đừng giúp ta tiết kiệm tiền, bây giờ ta cũng không nhớ được ta có bao nhiêu tiền.”
Đỗ Cửu và Đỗ Thạch cùng lúc bật cười, cũng không phải vì được tiêu tiền mà là từ giọng điệu của ông chủ, bọn hắn nghe được một cảm giác dễ chịu hiếm thấy. Trong bóng đêm, hai trong số ba chiếc Mercedes-Benz chạy nhanh một trước một sau nhận được điện thoại, lập tức chậm lại, tại một ngã ba bấm còi đi về phía khách sạn.
…
Trong thời đại này, hộp đêm nổi tiếng nhất của Thịnh Kinh nằm trong Tân Nhai Khẩu.
Đúng thế, lúc này còn chưa có cách gọi hộp đêm, mọi người thích gọi là quán bar, sàn nhảy hơn.
Sàn nhảy là nơi đầu tiên trên toàn Hạ quốc có thể chứa hàng ngàn người nhảy cùng một lúc, đương nhiên nó trở thành thiên đường của giới trẻ.
Ở đây, người giàu có cách chơi của những người giàu, người không có tiền có niềm vui của người không có tiền. Những người làm nghề tự do cũng tề tựu ở đây.
Đến tối ngư long hỗn tạp, quả nhiên là cực kỳ náo nhiệt. Trương Bảo Lâm mặc một bộ âu phục Dunhill, vẻ mặt hung hãn mang theo mấy người bạn tốt của mình thình lình đứng dưới tấm biển hiệu xa hoa trụy lạc với ánh mắt sáng như đuốc.
Hắn là một trong những tên đầu gấu quyền uy nhất ở khu Tây Thịnh Kinh.
Ông chủ Lâm có lai lịch thâm sâu, hiểu rõ cách đối nhân xử thế.
Hắn cũng biết sự hung tàn của đám lưu manh côn đồ ở Thịnh Kinh, sợ xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của mình nên mới cố ý mời Trương Bảo Lâm có danh xưng Tiểu Tây Kinh đến giúp đỡ trông chừng.
Trương Bảo Lâm quả thật xứng đáng với mức lương cao ngất ngưởng của hắn, thứ nhất là thể diện hắn đủ lớn, thứ hai là ánh mắt hắn đủ độc, cho nên vẫn không xảy ra chuyện gì, công lao của người này rất lớn.
...
Bản chất của lưu manh là gì?
Kiếp trước sau khi một bộ phim điện ảnh được phát sóng, một người Thịnh Kinh từng trải đã phát biểu rất đúng trong một chương trình.
Không so đo giá cả.
Lưu manh khác những người giang hồ bình thường, bọn hắn là tuýp người có văn hóa cá nhân. Bọn hắn không tính toán chuyện này có đáng tiền hay không, chỉ biết hỏi chuyện này có nên làm hay không.
…
Trương Bảo Lâm nhìn đám người xung quanh, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại. Mấy tên côn đồ đứng quanh đó nhìn theo hắn thì thấy một thanh niên thân hình cường tráng mang theo hai đại hán vạm vỡ vừa nói vừa cười đi tới.
Thanh niên đi đầu cũng thấy bọn hắn, lúc đi ngang qua thậm chí còn ôm quyền chào hỏi.
"Vất vả rồi.”
Sau khi thanh niên nói xong, giơ tay ném một cái hộp gỗ qua: “Gió đêm lạnh, các anh em hút một điếu thuốc.”
Trương Bảo Lâm tiếp nhận rồi gật đầu, xem như cảm ơn.
Hắn nhìn chiếc hộp trong tay. Dưới ánh đèn neon đong đưa, chữ tiếng Anh xì gà La Habana khiến Trương Bảo Lâm ngẩn người. Trương Bảo Lâm thích sĩ diện, đương nhiên biết hộp xì gà mà thanh niên tiện tay ném tới đắt đỏ cỡ nào. Đối phương ra tay hào phóng khiến cho tên đầu gấu nổi tiếng khắp Thịnh Kinh này âm thầm líu lưỡi.