"Các nàng đang nhìn ngươi.”
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn thấy thế tay của Tô Bình Nam, mỉm cười giải thích: "Là vì ta.”
Tô Bình Nam lại gõ bàn, Đỗ Cửu lập tức dừng bước, xoay người trở lại bàn của hắn, giống như vừa rồi hắn chỉ đứng dậy hoạt động thân thể mà thôi.
"Vì ngươi?”
Tô Bình Nam hỏi.
"Ừ.”
Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười: “Cửa hàng này là của ta, các nàng tò mò nam nhân mà lần đầu tiên bà chủ của các nàng một mình dẫn đến trông như thế nào.”
“Lần đầu tiên” và “một mình”, chẳng biết Mạnh Tịnh Tuyết vô tình hay cố ý nhấn mạnh hai từ này.
Tô Bình Nam không lảng tránh ánh mắt hơi nóng bỏng của Mạnh Tịnh Tuyết, chỉ thản nhiên nói một câu: "Hy vọng ta không làm các nàng thất vọng.”
…
Trong khi Tô Bình Nam và Mạnh Tịnh Tuyết nói về nhân viên phục vụ, các nhân viên phục vụ cũng lặng lẽ bàn luận về Tô Bình Nam.
"Trở lại rồi, trở lại rồi!” Mấy cô bé thấy Đỗ Quyên vừa giúp Tô Bình Nam thêm nước xong, ríu ra ríu rít như một đám chim sẻ.
"Làm ta sợ muốn chết, đây nhất định là bạn trai của Mạnh tổng, vừa nhìn ánh mắt đã biết là một nhân vật lớn.”
Đỗ Quyên vẻ mặt khẩn trương dùng tay ấn lên tim mình. Vừa rồi nam nhân kia nhìn nàng một cái, ánh mắt sắc bén đến mức Đỗ Quyên sợ hãi suýt làm đổ nước.
"Chính xác là vậy, Mạnh tổng lợi hại thế cũng có thể biểu hiện dịu dàng như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng được luôn.”
Một cô bé khác gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ngày thường Mạnh Tịnh Tuyết nói chuyện làm việc khí thế mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy mặt khác của Mạnh tổng.
Ngay khi các nàng líu lo sắp xếp cho ai đi thêm nước tiếp theo, một giọng nói vọng đến: "Không được quậy nữa.”
Quản lý Lý phụ trách an ninh của quán trừng mắt nhìn mấy cô bé đang đùa giỡn.
Lý Mãnh có ngoại hình thô kệch, mắt trái có vẻ dại ra. Đó là một con mắt giả nhìn rất đáng sợ, nữ hài tử đều cực kỳ sợ hắn. Thấy hắn nổi giận, các nàng lập tức sợ hãi bỏ chạy tứ tán.
Lý Mãnh không để ý tới mấy tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này, mà dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía đại tiểu thư nhà mình.
Nam nhân trẻ tuổi đó rất nguy hiểm.
Vừa rồi thanh niên ngồi đối diện đại tiểu thư làm cử chỉ lơ đãng, động tác của đại hán ở bàn kia làm cho hắn giật mình sợ hãi. Rõ ràng hành động đó là muốn bắt người, hơn nữa động tác chuẩn bị và bước chân đều cực kỳ chuyên nghiệp.
Điều khiến Lý Mãnh lo lắng nhất là kinh nghiệm đã giúp hắn ngửi thấy mùi máu tươi loáng thoáng trên người hai nam nhân này.
…
Khi bữa tiệc kết thúc, Mạnh Tịnh Tuyết cười rất vui vẻ, nói đùa: "Có thể hỏi ngươi một câu nữa không?”
Tô Bình Nam ngẩng đầu lên với ánh mắt khó hiểu.
Mạnh Tịnh Tuyết hỏi: "Ngươi không cảm thấy chúng ta thực sự giống nhau sao?"
Tô Bình Nam cười lắc đầu: "Nơi ngươi sinh ra đã sẵn là thiên đường.”
Nói xong Tô Bình Nam đứng dậy nhận lấy điếu xì gà Đỗ Cửu đưa tới: “Mà ta thì chỉ có thể đi lại trong địa ngục.”
"Thiên đường địa ngục?”
Đối với cách nói này của Tô Bình Nam, Mạnh Tịnh Tuyết im lặng mất vài phút. Nàng nghiêng đầu quan sát quần áo Tô Bình Nam. Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, Mạnh Tịnh Tuyết nhẹ nhàng giúp Tô Bình Nam sửa sang lại cổ áo, ẩn ý sâu xa: "Hàn Tín đã chịu nhục chui háng mới làm tới vương hầu, đại trượng phu cần gì phải để ý xuất thân.”
Tô Bình Nam chú ý tới động tác Mạnh Tịnh Tuyết nhẹ nhàng mà giả vờ trấn tĩnh, đáy mắt nàng che giấu bối rối, một sự dịu dàng hiếm hoi trỗi dậy trong trái tim hắn.
Nữ nhân càng mạnh mẽ khi thể hiện sự yếu đuối lại càng động lòng người.
"Mạnh tổng, vị này là…?”
Thấy Tô Bình Nam đi xa, Mạnh Tịnh Tuyết vẫn đứng ngây tại chỗ, Lý Mãnh vẫn nhịn không được to gan tiến lên hỏi một câu.
"Một người bạn tốt của ta.”
Mạnh Tịnh Tuyết quay đầu lại nói: "Có chuyện gì vậy Lý thúc?”
Lý Mãnh từng là hộ vệ của Mạnh lão gia, sau đó bởi vì một nhiệm vụ mà mất một mắt, bắt buộc phải bỏ nghề.
Người này cực kỳ thất vọng về mắt nên sống chết muốn về quê, sau đó chỉ có Mạnh Vị Nhiên nghĩ ra cách mới giữ hắn lại được. Cho nên Mạnh Tịnh Tuyết vẫn luôn cực kỳ tôn kính Lý Mãnh, để cho Lý Mãnh làm chức quản lý an ninh ở đây. Đó cũng chỉ là một thủ đoạn của Mạnh gia vì sợ Lý Mãnh quá nhàm chán mà thôi.
"Nam nhân này không đơn giản.”
Lý Mãnh là người thẳng thắn, từ trước đến nay đều nghĩ gì nói đó: "Ta rất quen thuộc khí tức trên người hai cận vệ của hắn, sợ là bọn hắn tay đã vấy máu.”
Mạnh Tịnh Tuyết từ chối bình luận, thản nhiên nói một tiếng: “Ta biết rồi.”
Lý Mãnh nói tiếp: "Đại tiểu thư, ta cảm thấy hắn không xứng với ngươi.”
Ngày thường Mạnh Tịnh Tuyết lạnh lùng kiêu ngạo thế mà lại có thái độ rụt rè e thẹn của cô gái nhỏ như vậy, bảo sao Lý Mãnh không nhận ra tâm tư của đại tiểu thư nhà mình chứ. Cho nên hắn bèn mở miệng khuyên nhủ.
Lý Mãnh cũng hơi nóng nảy, ba chữ đại tiểu thư vừa mới ra khỏi miệng đã cảm thấy hơi lỡ lời, cả người lập tức cảnh giác nhìn chung quanh. Thần thái uy mãnh kia nào có còn sự lười biếng ngày thường.
Sau khi giải nghệ, Mạnh gia vẫn chăm sóc cuộc sống của hắn. Lý Mãnh là một người rất trọng nghĩa khí, dần dà lại coi mình là gia thần của Mạnh gia. Xuất phát từ kiêng kị, nhiều thứ xưng hô giữa Mạnh gia với Lý Mãnh đều không công khai, lúc nãy là Lý Mãnh hơi nóng nảy nên phút chốc đã lỡ lời.
Ngược lại Mạnh Tịnh Tuyết thì không thèm để ý. Hôm nay lúc chào tạm biệt Tô Bình Nam, ánh mắt hắn khiến cho Mạnh đại tiểu thư tâm tình cực kỳ tốt, cũng không thèm để ý những chi tiết nhỏ nhặt này.
"Vậy Lý thúc nói xem nam nhân như thế nào mới là xứng?”
Lý Mãnh không chút nghĩ ngợi nói: "Thành thật đôn hậu, thuần phác, môn đăng hộ đối."
Nói đến một nửa, Lý Mãnh lại không thể nói tiếp nữa. Ở trong mắt hắn, đại tiểu thư của Mạnh gia thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn mạnh mẽ, hắn nói những thứ này cũng chỉ là bản năng, quan niệm cũ kỹ của hắn mà thôi.