Mà câu nói đầu tiên của nữ nhân này khiến mặt Tả Thủ biến sắc: "Sau này Đồn Môn không được thu phí bảo kê."
Thấy mặt Tả Thủ biến sắc, Rebecca bình tĩnh nói tiếp: "Xin chính thức giới thiệu ta là Chung Minh Tú, giám đốc chi nhánh Cảng thành thuộc tập đoàn Cẩm Tú."
"Tập đoàn Cẩm Tú sẽ đầu tư xây dựng nhà máy ở Đồn Môn, có cơ hội cho ngươi kiếm tiền."
Tả Thủ im lặng vài phút, sau đó gật đầu.
"Tiếp theo ta cần ngươi làm giúp ta mấy việc."
Rebecca đè thấp giọng nói.
Khi tạm biệt, Tả Thủ cung kính tiễn nàng ra ngoài. Thật sự là hắn không dằn được lòng tò mò bèn hỏi: "Chung tiểu thư, ngươi bỏ ra hai nghìn vạn chỉ vì mấy chuyện này sao?"
Rebecca đang bước lên xe bỗng dừng lại, xoay người nở nụ cười xinh đẹp: "Hai nghìn vạn mua một nghị viên Đồn Môn rất đắt sao?"
…
Nửa tiếng sau, tại trụ sở tập đoàn Cẩm Tú ở Cảng thành.
Tô Văn Văn học theo dáng vẻ của Tô Bình Nam, thong dong gõ ngón tay. Hắn nhìn Rebecca, chậm rãi cất lời: "Có một số kẻ không biết trời cao đất rộng, hi vọng hắn là người thông minh."
Giọng điệu của Rebecca bình tĩnh thản nhiên như đang nói về một việc vặt mãnh: "Ra ngoài kiếm chén cơm này, người thông minh mới có thể sống lâu."
...
Canh là canh đỏ, quán là quán cũ.
Địa điểm do Mạnh Tịnh Tuyết lựa chọn.
Một tứ hợp viện nằm dưới chân hoàng thành. Thậm chí Tô Bình Nam ngẩng đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng tường thành cũ trải qua năm tháng ăn mòn mà có vẻ hơi loang lổ.
Thời tiết Thịnh Kinh lúc này vẫn nóng như trước. Vì vậy, quán này có vẻ hơi trống trải. Canh đỏ đã bắt đầu sôi, Mạnh Tịnh Tuyết cũng không vội vàng động đũa mà nhìn Tô Bình Nam không chớp mắt.
"Mặt ta có hoa à?”
Tô Bình Nam cười hỏi.
"Trông ngươi có vẻ gầy đi.”
Mạnh Tịnh Tuyết lộ ra vẻ quan tâm hỏi: "Gần đây có rất nhiều chuyện bận rộn à?”
Tô Bình Nam cầm đũa lên bắt đầu gắp thịt: “Không có, gần đây hơi siêng đánh đấm, nhưng cơ thể lại mập hơn một chút.”
Ăn hai đĩa thịt, Tô Bình Nam nâng ly: "Lần này cảm ơn ngươi có lòng.”
Mạnh Tịnh Tuyết cũng nâng ly lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tô Bình Nam: "Nói lại lần nữa, giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn.”
Tô Bình Nam cũng không tránh né ánh mắt của Mạnh Tịnh Tuyết, không thể không nói vị đại tiểu thư Mạnh gia khí chất cực mạnh này quả thật xinh đẹp, dưới hàng mi thật dài là đôi mắt như nước mùa thu, mũi cao thẳng tắp càng tôn lên sự khí khái của nữ nhân. Hơn nữa Tô Bình Nam có thể nhìn ra Mạnh Tịnh Tuyết có tập thể dục, dưới bộ đồ giản dị màu đen rộng lớn là vòng eo thon thả, phô bày vóc dáng hoàn hảo của nàng.
"Được rồi.”
Tô Bình Nam vẫn ít nói như mọi khi, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Lông mày Mạnh Tịnh Tuyết cong lên, nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của nàng. Nàng hiểu rõ nam nhân trước mặt này, mặc dù Tô Bình Nam chỉ nói một chữ, nhưng Mạnh Tịnh Tuyết biết sức nặng của chữ này. Có lẽ là rượu mạnh, có lẽ là uống hơi gấp gáp, sau khi Mạnh Tịnh Tuyết uống một chén rượu xuống bụng thì trên gương mặt trắng như ngọc của nàng xuất hiện một vệt ửng hồng.
Tô Bình Nam rất ít khi nhìn thấy Mạnh Tịnh Tuyết cười vui vẻ như vậy, đột nhiên hắn phát hiện nữ nhân ngày thường lạnh lùng này cười rộ lên lại có một loại hương vị ngọt ngào lạ thường.
"Hỏi ngươi một câu nhé.”
Mạnh Tịnh Tuyết nhẹ nhàng giúp Tô Bình Nam gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén, đồng thời lơ đãng nói.
Tô Bình Nam gật đầu. Động tác và dáng vẻ của Mạnh Tịnh Tuyết đều vô cùng tao nhã, giơ tay nhấc chân làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
"Tại sao ngươi chọn Lý Lạc Nhiên?”
Mạnh Tịnh Tuyết rất tò mò. Tô Bình Nam là loại nam nhân lạnh lùng vô tình, chưa từng có loại nữ nhân nào tìm không được, vì sao cứ lựa chọn Lý Lạc Nhiên.
Mạnh Tịnh Tuyết cần phải biết lý do tại sao để nắm bắt tốt hơn cách nàng và Tô Bình Nam ở bên nhau.
Tô Bình Nam vẫn chưa trả lời, Mạnh Tịnh Tuyết đã chặn trước: "Chúng ta là bạn bè thì đừng nói qua loa cho có lệ, không được nói xinh đẹp.”
Lý Lạc Nhiên có xinh đẹp không?
Điều này là không thể nghi ngờ. Nhưng Mạnh Tịnh Tuyết cho rằng đây không phải là nguyên nhân chính. Thư ký kia của Tô Bình Nam cũng thế, cấp dưới kia cũng vậy, bất kỳ người nào cũng cực kỳ xinh đẹp động lòng người, vậy mà cũng không phát hiện Tô Bình Nam có hành động gì đặc biệt.
Tô Bình Nam buông đũa xuống, nghiêm túc suy nghĩ một chút. Hắn nhận ra Mạnh Tịnh Tuyết đang hỏi rất nghiêm túc.
"Trong mắt Lạc Nhiên có một loại chân thật, là thứ mà loại người như ta cả đời này cũng sẽ không có.”
Tô Bình Nam trả lời sau đó bổ sung một câu: "Ta là một nam nhân, xinh đẹp tất nhiên cũng là lý do.”
"Thật sao?”
Mạnh Tịnh Tuyết hơi nghi hoặc, lý do này làm cho nàng hơi không lường trước được.
Đúng vậy.
Thật sự.
Tô Bình Nam không nói hết.
Cuộc sống trước đây của hắn quá nguy hiểm, nhưng hắn cũng đã có một số nhân duyên mong manh ngắn ngủi. Hắn từng ở chung với không ít nữ nhân nhưng thứ hắn nhìn thấy không phải thế tục thì cũng là tang thương, cho nên trong mắt Lý Lạc Nhiên có thứ hấp dẫn hắn.
Mạnh Tịnh Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt Tô Bình Nam vài giây, nói: "Ta tin ngươi.”
Nhân viên phục vụ trong phòng ăn của thỉnh thoảng lại tới thêm nước, mỗi một lần đến đều lén nhìn Tô Bình Nam. Hơn nữa Tô Bình Nam phát hiện mỗi lần nhân viên phục vụ tới thêm nước lại không phải là cùng một người.
Tại sao chứ?
Tô Bình Nam biết mình ở Thịnh Kinh chỉ là một kẻ vô danh, cũng không phải đại minh tinh gì, vì sao những người này lại làm như vậy?
Tô Bình Nam nhíu mày lại, tay trái âm thầm gõ bàn, sau đó làm ra một cử chỉ kỳ lạ. Đỗ Cửu đang ngồi cách nhau hai cái bàn lập tức đứng lên, đi thẳng về phía nhân viên phục vụ.