Tiệc rượu mà Mạnh Tịnh Tuyết mời Tô Bình Nam tham gia là tiệc sinh nhật một người bạn của nàng.
Bây giờ rất phổ biến việc bắt chước sinh nhật phương Tây, bạn của Mạnh Tịnh Tuyết cũng không ngoại lệ.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc được chọn tại một khu nghỉ mát tên là Tử Đằng ở ngoại ô Thịnh Kinh.
Lần này Tô Bình Nam tham gia yến hội cùng Mạnh Tịnh Tuyết, trận thế rất lớn.
Vì chuyện của Tiểu Hỗn Đản, Lục Viễn biết tin lập tức gọi điện thoại tới, đưa ra một yêu cầu.
"Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm.”
Bị Lục Viễn nói không còn cách nào khác, Tô Bình Nam đành phải đáp ứng.
Đến nơi, hắn xuống xe.
"Ở bên ngoài chờ ta."
Tô Bình Nam xua tay, nói với mấy người Đỗ Cửu.
Dọc sơn trang là một hàng dài xe Audi đang đậu, nhìn là biết gia đình này có lai lịch không nhỏ.
Hôm nay Mạnh Tịnh Tuyết cố ý thay một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cả người toát ra vẻ phong tình vạn chủng. Đến cửa, Mạnh đại tiểu thư rất tự nhiên khoác tay Tô Bình Nam: “Được không?”
Tô Bình Nam cảm nhận được độ đàn hồi kinh người trước ngực Mạnh Tịnh Tuyết, cười nói: "Ta thì không sao cả, ngươi không sợ bị hiểu lầm là được rồi.”
Mạnh Tịnh Tuyết nở nụ cười quyến rũ: "Trong bữa tiệc có ruồi bọ, đến lúc đó sẽ phiền ngươi làm lá chắn giúp ta.”
Tô Bình Nam nhếch khóe miệng, giọng điệu bình tĩnh: "Vậy hy vọng ta sẽ không dọa hắn sợ.”
…
Quả nhiên bữa tiệc sinh nhật này là tiệc ngoài trời mang phong cách phương Tây, hoa cỏ dậy lên hương thơm ngan ngát.
Khung cảnh được chuẩn bị rất tốt, hoa cỏ được cắt tỉa rõ ràng, hai bên vòm được dựng bằng cây xanh, hơn mười nhân viên phục vụ chỉnh tề đứng đó.
Bàn trắng chất đầy đồ uống giải khát nhiều màu sắc, nhìn rất phong phú bắt mắt.
Người đến rất nhiều, tụm năm tụm ba tán gẫu, thỉnh thoảng truyền ra từng trận cười nhỏ.
Mạnh Tịnh Tuyết khoác tay một nam nhân xa lạ, cảnh tượng này lập tức khiến cho rất nhiều người liếc nhìn. Trong lúc nhất thời có rất nhiều người bắt đầu suy đoán Tô Bình Nam là thần thánh phương nào mà lại có thể làm cho Mạnh đại tiểu thư nổi danh lạnh lùng trong giới thượng lưu thể hiện bộ dáng chim nhỏ như vậy.
…
"Tịnh Tuyết, ngươi đến rồi à.”
Thấy Mạnh Tịnh Tuyết tiến vào, một nam nhân trẻ tuổi ngồi trên ghế dài khu vực nghỉ ngơi lấp tức mắt sáng ngời, sau đó nhíu mày đánh giá Tô Bình Nam vài lần, bước nhanh ra đón.
"Ruồi bọ đang đến.”
Mạnh Tịnh Tuyết chậm rãi nói.
Con ruồi mà Mạnh Tịnh Tuyết nói là một thanh niên mặt mũi điển trai, mặc một bộ đồ màu tím nhạt, áo cài cúc nghiêm chỉnh.
Khổng Phồn được gọi là người chiến thắng trong cuộc sống.
Từ nhỏ đã học giỏi, nhận được đủ các loại bằng khen, hắn chính là hình mẫu của “con nhà người ta”, lớn lên thi đậu vào trường kinh doanh Harvest tiếng tăm lừng lẫy.
Sau khi học xong về nước, Khổng Phồn tiếp nhận sản nghiệp của Khổng gia, đưa chuỗi khách sạn Vương Triều vận hành trơn tru, rất nhiều người thế hệ trước đều khen ngợi không ngớt khi nhắc đến thanh niên Khổng Phồn này.
"Đến đây, Tịnh Tuyết.”
Khổng Phồn mang vẻ mặt vui mừng bước nhanh đến chỗ Mạnh Tịnh Tuyết. Ánh mắt hắn nhìn cánh tay Mạnh Tịnh Tuyết đang khoác tay Tô Bình Nam chợt lóe lên, sắc mặt cứng ngắc nhanh chóng khôi phục bình thường.
Tô Bình Nam nhìn thấy vẻ lo lắng ẩn giấu trong mắt con ruồi này, mỉm cười không nói gì.
"Ừ.”
Mạnh Tịnh Tuyết dịu dàng dàng đáp.
"Gần đây bận rộn chuyện gì? Nhiều lần tụ tập ngươi đều nói có việc. Ngươi không biết đâu, bởi vì ngươi không có mặt mà những người kia nói xấu ngươi không ít lần, ta đều giúp ngươi ghi nhớ.”
Thái độ của Khổng Phồn đối với Mạnh Tịnh Tuyết dường như đã thành thói quen, vẫn hưng trí bừng bừng ân cần như trước. Từ đầu đến cuối người này không hề nhìn về phía Tô Bình Nam, lại hồn nhiên không biết rằng thanh niên trầm ổn này thật ra là khủng long bạo chúa trong bóng đêm.
Tô Bình Nam cũng không thèm để ý, một con mãnh hổ làm sao có thể để ý tới ánh mắt của một con khỉ. Huống chi trước khi hắn tới đã đoán được đây là nơi hội tụ của giới thượng lưu, cũng biết những người này mắt cao hơn đầu. Nếu không phải nợ Mạnh Tịnh Tuyết ân tình thì có đánh chết Tô Bình Nam cũng sẽ không đến loại tiệc tùng nhàm chán cực điểm này.
Có thể nhìn ra trong những người này, địa vị của Mạnh Tịnh Tuyết rất cao. Thấy nàng tiến vào, rất nhiều người nhao nhao nghênh đón.
"Ngươi đi nói chuyện xã giao đi, không cần quan tâm đến ta."
Tô Bình Nam nói với Mạnh Tịnh Tuyết. Đối với những người này, lòng kiêu ngạo làm cho hắn chẳng khơi dậy nổi hứng thú ứng phó.
Mạnh Tịnh Tuyết nói: "Thọ tinh hôm nay là một người bạn tốt của ta, hôm nay ta không đến thì không hay lắm. Nếu ngươi không thích thì chúng ta chào hỏi rồi về.” Cuộc đối thoại của hai người làm cho con ngươi của Khổng Phồn bên cạnh sắp lòi ra.
Tính cách Mạnh Tịnh Tuyết như thế nào hắn làm sao có thể không biết rõ. Ngày thường nàng kiêu ngạo lạnh lùng, muốn có một khuôn mặt tươi cười cũng khó. Hôm nay nàng lại đối xử với nam nhân này cực kỳ dịu dàng nhường nhịn, làm cho Khổng Phồn hơi hoài nghi lỗ tai của mình.
"Tịnh Tuyết, làm vậy không hay lắm. Quan hệ giữa ngươi và Diệp Tử tốt như vậy, hơn nữa mọi người đã lâu không gặp ngươi, đều định hôm nay gặp mặt nói chuyện với ngươi thật lâu.”
Khổng Phồn hơi nóng nảy.
Hôm nay hắn thật vất vả mới có cơ hội gặp Mạnh Tịnh Tuyết, kết quả là bởi vì nam nhân này không thích nên Mạnh Tịnh Tuyết muốn rời khỏi. Điều này làm cho hắn nhịn không được chen vào một câu.
Tô Bình Nam nhíu mày, dừng bước, mắt nhìn chằm chằm Khổng Phồn. Hiện tại hắn thân ở vị trí cao, cấp dưới có rất nhiều người, nhất cử nhất động cực kỳ có khí thế và áp lực.
Dưới ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam, Khổng Phồn nói năng lộn xộn: "Không phải ý của riêng ta. Là, là ý của tất cả mọi người."