Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 413 - Chương 413: Sư Tử Không Thích Đứng Giữa Đàn Dê

Chương 413: Sư tử không thích đứng giữa đàn dê Chương 413: Sư tử không thích đứng giữa đàn dê

Mạnh Tịnh Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Khổng Phồn lắp bắp. Tính tình nàng mạnh mẽ, ghét nhất là bộ dạng khúm núm sợ hãi của nam nhân.

Nàng có thể dịu dàng với Tô Bình Nam như vậy cũng là bởi vì Tô Bình Nam dường như hoàn toàn phù hợp với tất cả tiêu chuẩn của Mạnh Tịnh Tuyết đối với nam nhân. Mạnh đại tiểu thư chưa từng yêu đương thật ra đã chìm sâu vào bể tình rồi, chỉ là nàng còn chưa cảm nhận được mà thôi.

Tô Bình Nam nhìn thấy bộ dạng này của đối phương cũng hơi kinh ngạc, thầm than quả nhiên là hai nhóm xã giao hoàn toàn bất đồng. Ngày thường những người hắn tiếp xúc phần lớn là người hào sảng, mạnh mẽ kiên nghị, nào đã gặp qua người kém cỏi như thế này. Tô Bình Nam thu hồi ánh nhìn, ngay cả hứng thú liếc mắt nhìn người này một cái cũng không có.

Lúc này đã có một đống người nghênh đón, ai cũng nhiệt tình cực kỳ. Khổng Phồn đứng bên ngoài đám người, mặt lúc xanh lúc trắng nhưng rốt cuộc cũng không dám tiến lên.

Đầu tiên ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên cánh tay Tô Bình Nam, sau đó mới nhẹ nhàng hàn huyên.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Mạnh Tịnh Tuyết từ đầu đến cuối đều tự nhiên hào phóng, vẻ mặt tự nhiên, tay vẫn không buông xuống.

Nhân vật chính của bữa tiệc là một nữ tử nhỏ nhắn, rõ ràng là có quan hệ thân thiết với Mạnh Tịnh Tuyết, nói chuyện cũng không cẩn thận như những người khác.

Sau khi vui vẻ nhận quà của hai người, Diệp Nghê Thường kéo Mạnh Tịnh Tuyết qua, ghé vào bên tai Mạnh Tịnh Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có nam nhân có thể hàng phục ngươi á, chuyện này từ khi nào?”

Mạnh Tịnh Tuyết lắc đầu: "Còn chưa theo đuổi được đâu.”

Mặt Diệp Nghê Thường hơi ngẩn ra.

Trong mắt nàng, dù là về ngoại hình hay gia thế của Mạnh Tịnh Tuyết đều hoàn mỹ, thế mà nàng lại là người theo đuổi nam nhân này. Hơn nữa nghe giọng điệu thì dường như còn chưa theo đuổi được, điều này khiến Diệp Nghê Thường tò mò muốn chết.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tô Bình Nam đang lẳng lặng đứng cách đó không xa. Vóc dáng nam nhân rất cao, hai má hơi gầy gò, cả người trông rất vững chãi ổn định, nhưng khí thế rất mạnh.

"Ngươi coi trọng hắn ở điểm nào?”

"Học thức hay tài năng?”

Diệp Nghê Thường liên tiếp đưa ra câu hỏi giống như pháo liên châu. Cũng không thể trách nàng nhiều chuyện như thế, hai người từ nhỏ đến lớn là bạn bè, nàng hiểu rõ Mạnh Tịnh Tuyết kiêu ngạo từ tận trong xương cốt, người có thể làm cho yêu tinh coi nam nhân như vô hình một lòng một dạ dĩ nhiên sẽ không giống người bình thường.

"Hắn chưa tốt nghiệp trung học, không thể nói tiếng Anh. Có lẽ trong mắt hắn bức tranh của Van Gogh chỉ một đống rác rưởi, ta đoán hắn nghe vở opera của Pavarotti sẽ ngủ mất.”

Mạnh Tịnh Tuyết mím môi mỉm cười: "Thậm chí hắn cung rất ít khi nói chuyện, trầm tính. Hơn nữa khi nữ hài tử tức giận, hắn cũng không biết dỗ dành.”

Diệp Nghê Thường hoàn toàn choáng váng, lắp bắp nói: "Không phải ngươi bị người ta hạ cổ rồi chứ?”

Mạnh Tịnh Tuyết liếc Diệp Nghê Thường một cái: "Nhưng hắn chính là nam nhân ta tha thiết mơ ước. Ngươi có biết tại sao hôm nay ta lại đưa hắn đến không?”

Diệp Nghê Thường ngây ngốc lắc đầu.

"Ta sợ ta theo đuổi quá vất vả sẽ bỏ cuộc, nên phải mượn miệng của các ngươi truyền khắp Thịnh Kinh.”

Mạnh Tịnh Tuyết lộ ra vẻ mặt mà Diệp Nghê Thường quen thuộc, kiêu ngạo lạnh lùng: "Ta muốn ép bản thân mình tới mức tức nước vỡ bờ, ép ta không còn đường lui, như vậy ta mới có thể vĩnh viễn không bỏ cuộc."

Diệp Nghê Thường ngây người nửa ngày mới từ từ nói một câu: "Ngươi trúng độc rồi, Tịnh Tuyết.”

"Có lẽ là vậy.”

Mạnh Tịnh Tuyết thản nhiên cười, nét kiều diễm không gì sánh được: "Ta bằng lòng mà."

...

Khí chất trên người Tô Bình Nam hơi không hợp với những bông hoa trong nhà kính này, mặc dù mọi người đều hơi tò mò về quan hệ giữa hắn và Mạnh Tịnh Tuyết nhưng không ai dám tới bắt chuyện.

Tô Bình Nam cũng vui vẻ thanh nhàn, một mình hắn đứng ở bàn để đồ uống giải khát, nhàn nhã nhấm nháp mấy loại bánh ngọt.

Giữa trưa nắng chói chang, gió mát từ từ thổi lại, Tô Bình Nam có cảm giác trộm được nửa ngày phù du nhàn rỗi.

Bây giờ truyền thông chưa phát triển như sau này, mặc dù ở Thiên Nam Tô Bình Nam đã được coi là bá chủ một phương, nhưng ở chỗ này còn chưa ai biết hắn.

"Hình như nam nhân của ngươi hơi cô đơn, hay là ta để cho ngươi đi qua đó?”

Diệp Nghê Thường cười hỏi Mạnh Tịnh Tuyết.

"Ta sẽ ở lại thêm vài phút nữa rồi đi.”

Mạnh Tịnh Tuyết nói rất kiên quyết: “Sư tử không thích đứng giữa đàn dê.”

“Tịnh Tuyết, ngươi xong đời rồi.”

Diệp Nghê Thường hơi chịu không nổi khi thấy bạn thân của mình biến thành bộ dạng này.

Mạnh Tịnh Tuyết mỉm cười: "Hãy tin vào mắt nhìn của ta. Có lẽ không tới mười năm nữa, thiên hạ sẽ có không ai không biết đến hắn.”

Diệp Nghê Thường lẳng lặng nhìn Tô Bình Nam đứng cách đó không xa, nhìn rất nghiêm túc. Người bạn tốt rất cẩn thận của mình chưa bao giờ mạnh miệng như vậy, nhiều năm qua có vô số chuyện đã chứng minh mắt nhìn của Mạnh Tịnh Tuyết rất độc đáo.

Lee Jay-hyun chưa từng hoảng sợ như vậy, lưng hắn đã đổ mồ hôi lạnh thấu. Chiếc xe vừa rồi chắc chắn là muốn giết chết hắn, thậm chí vừa rồi hắn còn có thể thấy rõ vẻ dữ tợn trên mặt kẻ lái xe.

"Cảm ơn ngươi rất nhiều.”

Lee Jay-hyun cúi đầu thật sâu với Đinh Thanh, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.

Nếu không có nam nhân này kéo lại, e rằng mình đã chết. Trong lòng Lee Jay-hyun biết rõ người này làm nghề gì, vết sẹo trên mặt Đinh Thanh cùng mấy mã tử có hình xăm phía sau đã nói lên tất cả.

"Thôi được rồi. Ngươi coi như là tiền bối, cũng không cần hành lễ như vậy.”

Đinh Thanh chỉ vào mái tóc ngắn của Lee Jay-hyun, cười hì hì nói, trong lòng thầm mắng không dứt: "Tên Tử Thành mắc dịch này, tìm được tên kia thật không đáng tin cậy, nếu mình ra tay chậm chút nữa thì chắc chắn người trước mặt này đã thật sự đi chầu Diêm Vương rồi.”

“Có thể mời các ngươi uống một chén không, coi như cảm tạ ơn cứu mạng vừa rồi của các ngươi.”

Lee Jay-hyun đứng thẳng người lên, cười tủm tỉm hỏi.

Bình Luận (0)
Comment