Lục Viễn phiền muộn vì không biết dạo này Văn Tiểu Địch nổi điên cái gì mà lại ra sức mai mối cho hắn.
Hễ hắn từ chối, được thôi, Văn Tiểu Địch lập tức lôi Tô Bình Nam ra làm Lục Viễn dở khóc dở cười.
Lục Viễn là người giang hồ trời sinh. Đối với hắn mà nói, đánh đấm với đám hán tử thô lỗ thuộc công ty bảo an còn sung sướng hơn đi xem mắt mỹ nữ gì đó.
Văn Tiểu Địch có Tô Bình Nam làm chỗ dựa, Lục Viễn không chọc nổi, vậy thì chỉ có thể trốn.
May mà tập đoàn Cẩm Tú bộn bề công việc, Văn Tiểu Địch không có nhiều thời gian, người khác cũng không dám đến làm phiền hắn, cho nên cuộc sống không đến nỗi khó khăn.
…
Kiều Phỉ vỗ nhẹ vào micro, tiếp đó bài hát Thời gian bị lãng quên vang lên trầm bổng trong không gian của ZT.
Giọng nữ rất hiếm tông trung trầm. Micro của ZT có hiệu quả rất tốt, càng thể hiện được sự trầm lắng như sông lớn.
Là ai đang gõ cửa sổ lòng ta. Là ai đang gảy dây đàn. Khoảng thời gian bị lãng quên ấy...
Giọng hát của Kiều Phỉ đã chạm tới tâm hồn Lục Viễn. Hắn khoát tay, mấy hán tử đi theo lập tức nói nhỏ lại.
Một ca khúc hát hai lượt. Khi dư âm của câu cuối cùng kết thúc, Lục Viễn mới phát hiện ra mình đứng nghe hết cả bài.
Nữ nhân này có chuyện xưa.
Lục Viễn vẫy tay. Nhân viên phục vụ lập tức bước nhanh tới, khom lưng cúi người, giọng nói mang ý lấy lòng: "Giám đốc Lục, Tô tổng cố ý giữ lại mấy chai Át Bích trong tủ rượu của ngài, ngài có muốn nếm thử không?"
Quả thật Tô Bình Nam đối xử với đám hán tử bán mạng cho Cẩm Tú cực kỳ tốt.
Chỉ tính riêng quán bar ZT đã có gần ba mươi tủ rượu được đặt riêng, tất cả đều là phúc lợi của cấp bậc giám đốc.
Đừng xem thường những thủ đoạn nhỏ này.
Trong vòng sinh thái của Cẩm Tú, những gì có thể nghĩ ra Tô Bình Nam đều làm đến cực hạn. Một khi những người này rời khỏi Cẩm Tú, cảm giác khác biệt một trời một vực ấy không phải tiền bạc có thể bù bắp được.
Nếu phản bội bởi vì mức giá chưa đủ, vậy thì Tô Bình Nam sẽ phóng đại mức giá này đến mức độ lớn nhất. Hiệu quả rất tốt, mấy năm nay chỉ có một người chủ động rời đi, đó là Dương Thiên Lý.
…
"Hay lắm!"
Lục Viễn gật đầu, nhìn chằm chằm vào nữ nhân trên sân khấu không dời mắt.
"Giám đốc Lục, nàng nói là ngày mai nàng sẽ rời khỏi Thiên Đô."
Nhân viên phục vụ rất thông minh. Thấy Lục Viễn vẫn luôn lạnh lùng lại bộc lộ dáng vẻ này, hắn lập tức nói ra tin tức mình nắm giữ.
"Biết rồi."
Lục Viễn gật đầu. Hắn chưa từng theo đuổi nữ nhân, nhưng thời gian qua mỗi khi rảnh rỗi là Nobel đại công tử lại khoe khoang bên cạnh Lục Viễn suốt ngày. Lục Viễn quyết định sẽ thử theo cách của Nobel.
Sau khi hát xong, Kiều Phỉ vẫn chưa thỏa mãn. Nàng không nhúc nhích mà đánh mắt hỏi ông chủ quán bar. Thấy ông chủ gật đầu, nàng lại hát bài thứ hai.
Bài thứ hai Kiều Phỉ hát bằng tiếng Quảng, tên là Thiên thiên khuyết ca.
Giọng hát của nàng vẫn trầm lắng mà lạnh lùng, tựa như nước trong hồ sâu.
Từ từ nhớ lại những đêm hai ta từng thuộc về nhau.
Tiếng hát của nữ nhân đột ngột dừng lại, Lục Viễn nghe thấy nàng nói một câu: "Để ta hát xong rồi đi cùng các ngươi được không?"
Lục Viễn kinh ngạc. Vừa rồi hắn hơi thất thần, lúc này mới phát hiện ba bốn nhân viên cảnh sát mặc đồng phục áp giải một nam nhân hói đầu, tinh thần chán nản không biết đứng trước sân khấu từ bao giờ.
Kiều Phỉ thở dài nhìn phía dưới sân khấu, hai hàng mày nhíu chặt: "Để cho ta hát xong được không?"
Rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện, xem ra đồng bọn quá tham lam.
Kiều Phỉ biết lần này tội danh của mình không nhỏ.
Trong đống văn vật mang đến lần này có một dụng cụ bằng đồng thau. Mặc dù nàng đã nhắc nhở không được động vào thứ này, nhưng nhìn dáng vẻ của đồng bọn và thế trận của cảnh sát thì có vẻ như đồng bọn không nghe lọt tai lời khuyên của nàng.
…
Nhân viên cảnh sát dẫn đầu là một người trung niên mặt vuông chữ điền uy nghiêm. Hắn nhìn Kiều Phỉ trên sân khấu bằng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng ra lệnh: "Bắt lại."
Mấy nhân viên cảnh sát trẻ lập tức nhảy lên sân khấu. Kiều Phỉ thong thả cắm micro vào giá với vẻ mặt hờ hững.
"Để cho nàng hát hết bài đi."
Đội trưởng Trương dẫn đội nhíu mày, bực bội quay đầu lại thì thấy Lục Viễn đứng cách đó không xa đang lẳng lặng nhìn hắn, giọng điệu kiên quyết không cho phép từ chối: "Ta rất thích bài hát của nàng, để cho nàng hát xong."
Kiều Phỉ được thả ra, ngạc nhiên nhìn nam nhân mặc vest thẳng thớm dưới sân khấu.
Nam nhân rất cường hãn, có gò má hơi gầy và vẻ mặt bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên Kiều Phỉ gặp Lục Viễn.
"Cảm ơn ngươi."
Ban nhạc trên sân khấu đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý cầm nhạc cụ lên. Giám đốc Lục thích nghe, đương nhiên mọi người phải nể mặt.
Từ từ nhớ lại những đêm hai ta từng thuộc về nhau. Sắc đỏ kia là trái tim rực rỡ ngươi tặng ta.
Nhạc hết, người đi.
Hai mươi phút sau, Tô Bình Nam nhận được cuộc gọi từ Lục Viễn.
"Nam ca."
Sau khi nghe Lục Viễn kể xong, Tô Bình Nam lên tiếng.
"Ngươi muốn cứu nữ nhân kia?"
"Vâng."
Lục Viễn trả lời.
"Chỉ vì một bài hát?"
Trong giọng nói của Tô Bình Nam ẩn chứa cảm xúc kỳ lạ.
"Không biết. Nhưng ta muốn giúp nàng một lần."
Tô Bình Nam ở bên kia điện thoại thoáng im lặng. Ngay lúc Lục Viễn nghi ngờ điện thoại có vấn đề, Tô Bình Nam thốt ra một câu.
"Ôn nhu hương là mái ấm của anh hùng. Có ràng buộc là chuyện tốt, nhưng bỏ đao xuống chưa chắc sẽ lập địa thành Phật."
Lục Viễn nở nụ cười, giọng điệu kiên định: "Nam ca, ta không phải Dương Thiên Lý."