Hạ Trúc ho suốt một ngày, đến tối mới đỡ hơn một chút.
"Thứ tư tuần này lãnh đạo Lưu đến ta sẽ nói với hắn một tiếng, chúng ta xin phép đi khám xem rốt cuộc ngươi bị bệnh gì."
Dương Thiên Lý vừa nói vừa thuần thục đổ bã thuốc Đông y đã sắc xong, sau đó nhấc nồi đất lên rót nước thuốc đen ngòm vào bát. Hắn cẩn thận thổi mấy hơi đến khi không quá nóng nữa mới đưa cho Hạ Trúc vẫn còn uể oải tinh thần. Lúc này Dương Thiên Lý đang mặc bộ đồ màu vàng đặc trưng của nhân viên công tác trong khu bảo tồn. Bộ đồ này hơi rộng, làm cho Dương Thiên Lý tháo vát trông hơi mập mạp, nào còn phong thái như hồi ở Thiên Nam.
"Không cần đâu, bệnh cũ ấy mà."
Thuốc đắng khiến Hạ Trúc nhăn mặt, vội vàng uống hớp nước đường trắng đã chuẩn bị sẵn mới dễ chịu hơn.
"Mấy cây thông kia đã đến thời điểm quan trọng nhất. Thụ linh hơn bốn trăm năm rồi, nếu bảo vệ không chu toàn thì quá đáng tiếc."
Hạ Trúc hơi luyến tiếc. Nửa năm nay các nàng gần như dồn hết tâm huyết vào mấy cái cây này, giờ đã đến thời kỳ quan trọng nhất, nàng không muốn rời đi.
"Được rồi, nhưng qua thời kỳ quan trọng này chúng ta nhất định phải đi. Ta lo lắng cho ngươi."
Dương Thiên Lý vĩnh viễn không thể nói ra hai chữ "từ chối" trước mặt Hạ Trúc, nhưng giọng nói đã sa sầm.
Nhất thời gian phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Hạ Trúc uống thuốc.
...
Sân bay Thiên Đô.
Tô Bình Nam vừa ra khỏi cổng, đoàn người Lục Viễn đã cung kính chờ ở đó.
Tô Bình Nam mỉm cười ném một điếu xì gà cho Lục Viễn rồi quay sang nói với Đỗ Cửu: "A Cửu, ngươi đổi xe với Lục Viễn đi."
Đỗ Cửu khom lưng, dẫn theo Đỗ Thạch lên chiếc xe đi đầu dẫn đội. Hàng xe Mercedes-Benz màu đen nhanh chóng rời khỏi sân bay.
"Đã điều tra rõ chưa?"
Tô Bình Nam dựa vào lưng ghế, thong thả hút xì gà, khói xanh lượn lờ xung quanh hắn. Tô Bình Nam biết tính Lục Viễn. Với tính cách cẩn thận tỉ mỉ của Lục Viễn, nhất định là hắn đã điều tra rõ tất cả.
"Nữ nhân kia tên là Kiều Phỉ, người Tần Đô. Bọn hắn có tổng cộng năm người gồm ba nam hai nữ. Trong nhóm, công việc chính của Kiều Phỉ là liên lạc với nguồn cung và giám định văn vật."
Lục Viễn trình bày kỹ càng: "Lần này xảy ra chuyện, nguyên nhân chủ yếu là do trong đống văn vật bọn hắn giao dịch lần này có một món đồng thau."
"Hiện tại trọng điểm là con đường có được món đồng thau kia. Buôn bán và trộm mộ là hai kết quả hoàn toàn khác biệt."
Giọng nói của Lục Viễn rất nghiêm túc. Nét mặt Tô Bình Nam hơi kỳ lạ.
"A Viễn, không phải chúng ta muốn đối phó với người ta, mà là giúp đỡ. Ngươi phải nói bằng giọng điệu này ư?"
Tay phải kẹp điếu xì gà của Tô Bình Nam chỉ vào Lục Viễn: "Ngươi càng nói bằng giọng điệu này càng chứng tỏ ngươi đã rơi vào lưới tình."
Thấy Lục Viễn lộ vẻ giật mình hiếm có, tâm trạng Tô Bình Nam rất sảng khoái: "Đưa tư liệu đây, để ta nhìn coi nữ nhân như thế nào đáng để ngươi động lòng như vậy."
Ô tô phi như bay, lá rụng bên đường bị cuốn lên cao rồi chao đảo rơi xuống.
…
Kiều Phỉ nhận tội với thái độ cực tốt, hỏi gì đáp nấy. Có lẽ nàng đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này, thậm chí vẻ mặt nhẹ nhõm thấy rõ.
Khoản nợ phải trả đã trả rồi, bệnh của ba đã được điều trị, em trai cũng đã lấy vợ. Đến hôm nay mới xảy ra chuyện, Kiều Phỉ không hề oán hận.
Nhưng hình như sự việc bắt đầu phát triển theo chiều hướng kỳ lạ.
Phòng thẩm vấn rất nhỏ nhưng sạch sẽ. Kiều Phỉ đã thay sang bộ đồ cải tạo lao động màu xanh da trời, lẳng lặng ngồi đó.
Pháp luật hỗ trợ.
Kiều Phỉ biết rõ mình sẽ rơi vào kết cục gì, nàng từ bỏ quyền mời luật sư biện hộ cho mình. Vì vậy theo thông lệ thì cơ quan hành chính sẽ chi tiền tìm một vị luật sư biện hộ cho nàng. Hôm nay là ngày nàng gặp luật sư biện hộ.
Luật sư Triệu đóng cửa lại, nghiêm túc kiểm tra hoàn cảnh xung quanh. Sau khi cảm thấy không có vấn đề gì, hắn mới thản nhiên ngồi xuống phía đối diện Kiều Phỉ.
Sắc mặt Kiều Phỉ hơi tiều tụy, ngoài ra trông rất bình tĩnh. Sau khi luật sư Triệu ngồi xuống, nàng lên tiếng: "Xin lỗi vì đã phiền ngươi đến một chuyến."
Luật sư Triệu mỉm cười đáp lời: "Không sao, ta kiếm sống bằng nghề này mà, việc nên làm thôi."
Kiều Phỉ gật đầu: "Ta nhận tội, kết quả đã định trước, có lẽ ngươi không cần vất vả quá lâu đâu."
Luật sư Triệu nhìn khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân này, lòng thầm cảm thán quả nhiên nữ nhân xinh đẹp có lợi thế.
Hắn hắng giọng theo thói quen, sau đó cất giọng nghiêm túc nói: "Có người nhờ ta hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi nhất định phải thành thật trả lời câu hỏi này, không được nói dối."
Kiều Phỉ nhìn vị luật sư kỳ lạ này, nhưng vẫn gật đầu.
"Kiều nữ sĩ buôn bán văn vật, hẳn là rất am hiểu lịch sử."
Kiều Phỉ gật đầu.
"Ngươi có cảm nghĩ gì về Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục?"
Kiều Phỉ ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy khó hiểu: "Nhất định phải trả lời ư? Câu này có liên quan đến vụ án sao?"
"Có, cực kỳ có liên quan."
Ánh mắt đằng sau cặp kính cận của Luật sư Triệu sâu thăm thẳm.
"Kẻ ngu dốt bất tài trong chính trị, thi nhân tuyệt thế trên thi đàn."
Kiều Phỉ suy nghĩ giây lát rồi đưa ra đáp án của mình.
"Ta không hỏi ngươi về thành tựu của hắn, mà muốn hỏi ngươi đánh giá thế nào về việc hắn yêu không yêu giang sơn, chỉ yêu mỹ nhân?"
Luật sư Triệu hỏi.
"Ta không thích hắn."
Kiều Phỉ nói theo chủ đề mà luật sư Triệu đặt ra: "Lý Dục không có tinh thần trách nhiệm. Trong mắt ta, không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân là lời nói dối che giấu sự bất tài của hắn mà thôi."
Kiều Phỉ hận nhất là loại nam nhân vô trách nhiệm. Hành động của ba nàng khiến nàng bị cười chê. Một nam nhân không để chống đỡ một khoảng trời thì hoa trong gương trăng trong nước có thể đẹp được bao lâu?
Luật sư Triệu đứng dậy, mỉm cười chìa tay: "Ta đã hỏi xong. Mấy ngày tới ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé!"