Kiều Phỉ ngơ ngác.
Mặc dù trong lòng nàng đã có ý cam chịu số phận, nhưng đối phương không nói về vụ án của nàng mà chỉ hỏi một câu rồi đứng dậy rời đi, điều này ít nhiều gì cũng khiến nàng không tài nào hiểu nổi.
"Vậy là xong rồi ư?"
"Đúng vậy."
Luật sư Triệu mỉm cười rất chân thành: "Ngươi rất may mắn vì đã chọn đúng đáp án."
"Câu hỏi này có đáp án sao?"
Kiều Phỉ nhìn luật sư Triệu mở cửa, lắc đầu đầy khó hiểu.
…
"Ta nhờ người hỏi nàng một vấn đề."
Tô Bình Nam nhìn Lục Viễn bằng ánh mắt lấp lóe, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng: "Mà đáp án của câu hỏi này quyết định nàng có hợp với ngươi hay không."
Lục Viễn đang định lên tiếng thì Tô Bình Nam xua tay: "Ta biết ngươi muốn nói mình khác Thiên Lý. Nhưng trong mắt ta, hai người các ngươi đều có một đặc điểm chung."
Lục Viễn khom người hỏi: "Đặc điểm gì?"
"Các ngươi đều không có gì vướng bận, rất dễ bị tình cảm dịu dàng của nữ nhân trói buộc, từ đó đánh mất hùng tâm tiến tới."
Tô Bình Nam nói.
Hiện tại sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú càng ngày càng lớn, vai trò của Lục Viễn cũng càng lúc càng quan trọng.
Nếu Lục Viễn học theo Dương Thiên Lý theo đuổi cuộc sống "yêu nhau uống nước cũng no" thì Tô Bình Nam tuyệt đối không thể chịu đựng được.
"Ta bảo Văn Tiểu Địch lo liệu việc riêng của ngươi là vì muốn ngươi có vướng bận, để cho ngươi làm việc gì cũng phải suy xét."
Lục Viễn nghe ra tình nghĩa ẩn giấu trong câu nói của Tô Bình Nam, môi mấp máy nhưng không nói nên lời, chỉ khom lưng sâu hơn: "Nam ca, ta nghe theo ngươi."
Tô Bình Nam vỗ vai hắn: "Làm người thì trong lòng phải có sơn hà, tuyệt đối đừng học theo thằng ngốc Thiên Lý kia."
Lục Viễn gật đầu thật mạnh.
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười: "Ngươi muốn biết ta nhờ người hỏi vấn đề gì không?"
"Vấn đề gì?"
"Ta nhờ người hỏi nàng có cảm nghĩ gì về việc Nam Đường Hậu Chủ Lý Dục yêu giang sơn nhưng càng yêu mỹ nhân hơn."
Lục Viễn im lặng.
Hắn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cũng chỉ là một hán tử thô lỗ chính hiệu, hoàn toàn không biết Nam Đường Hậu Chủ là ai.
"Nam Đường Hậu Chủ là ai không quan trọng, điều quan trọng là ta rất hài lòng với câu trả lời của nàng."
Tô Bình Nam cười to.
Lục Viễn hỏi: "Đáp án của nàng là gì?"
Tô Bình Nam chăm chú nhìn về phía Nam. Chắc là tên ngốc Dương Thiên Lý kia đang trải qua cuộc sống mà hắn muốn: nghèo khó, gian khổ, nhưng có được tình yêu.
Tô Bình Nam nở nụ cười nhẹ rồi nói tiếp: "Nữ hài tên Kiều Phỉ kia nói rất nhiều, nhưng ta tổng kết lại thành một ý."
"Không có giang sơn thì lấy đâu ra mỹ nhân."
...
Từ trước đến nay thế giới vẫn luôn tàn khốc, nó sẽ không vì sự lương thiện hay chân thành của ngươi mà thay đổi.
Trích lời Tô Bình Nam.
Trong lúc tập đoàn Cẩm Tú giải quyết chuyện của Kiều Phỉ, Tô Định Bắc đã nhập học. Trận thế nàng gây ra cũng giống như tính cách của nàng, cực kỳ bưu hãn.
Sau quá trình tôi luyện trong một kỳ nghỉ, cảm giác Tô Định Bắc mang lại cho người khác càng lạnh lùng hơn, ánh mắt nàng nhìn người ta mang theo áp lực.
Tô Định Bắc khác Tô An Tây, trước giờ nàng chưa từng che giấu bản tính kiệt ngạo của mình. Ta là em gái của Tô Bình Nam, phó tổng giám đốc công ty Điện tử Cẩm Tú. Những cái này có gì mất mặt đâu? Tô An Tây khuyên nàng nên khiêm tốn, Tô Định Bắc ngó lơ, chỉ lạnh lùng bỏ lại mấy câu rồi đi luôn.
Lúc báo danh Tô Định Bắc lái xe thể thao Nissan GT1 mà An Viên Hoa chuộc lỗi, theo sau là ba chiếc xe Mercedes-Benz màu đen.
Tô Định Bắc xuống xe đi báo danh, nhân viên an ninh phụ trách xách cặp và người phụ trách xử lý tất cả mọi chuyện là chủ nhiệm văn phòng của công ty Điện tử Cẩm Tú khiến nhóm sinh viên cũ đón sinh viên mới đều trợn tròn mắt sững sờ.
Tóm lại là Tô Định Bắc nhập học cực kỳ khí thế. Nhất thời tân sinh viên của học viện và giảng viên trong khoa đều biết khoa Thương mại đại học Thiên Đô có một nữ hài lai lịch lớn.
…
"Triệu đại thiếu, nhà ngươi lắm tiền, ngươi có biết chiếc xe này không? Phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được thứ này?"
Mấy nam sinh viên năm hai tụ tập ở khu tiếp đón tân sinh viên, nhìn chằm chằm chiếc xe mui trần của Tô Định Bắc với ánh mắt nóng bỏng.
Nam sinh được gọi là Triệu đại thiếu kia có đôi mắt ánh vàng. Hắn cẩn thận quan sát GT1 hồi lâu rồi lắc đầu, dáng vẻ tràn đầy ước ao.
"Lão đầu tử nhà ta chỉ là thương nhân bậc hai, ta chưa đủ đẳng cấp để chơi thứ này."
Hắn nói khiêm tốn vậy thôi, chứ mấy người này đã quen rồi. Ai mà chẳng biết Triệu đại thiếu có gia sản ngàn vạn, lão Triệu lái Mercedes-Benz.
"Có thật không? Lúc này ngươi đừng che che giấu giấu, nói ra cho chúng ta mở mang kiến thức đi."
Một nam sinh mập mạp lên tiếng.
"Thật sự không chơi nổi. Ta đoán chiếc xe này nhập khẩu theo con đường đặc biệt, thêm cả thuế nhập khẩu nữa thì hù chết người."
Vẻ mặt Triệu đại thiếu rất nghiêm túc.
"Xuy!"
Một nam sinh cao lớn bỗng huýt sáo vang dội. Nam sinh này rất đẹp trai, mắt to mày rậm, xương gò má cao, quả thật là ngoại hình đẹp trai tiêu chuẩn của thời đại này.
"Các ngươi nói xem nếu ta tán được tiểu sư muội này, có phải cả đời này ta được an ổn không?"
Nam sinh mập mạp kia đáp: "Cao Khoan, nữ nhân kia không dễ chọc đâu. Nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng từ xa mà ta đã cảm thấy ớn lạnh, trong mắt nàng chất chứa đao thương kiếm kích, ta thấy ngơi đừng chơi dại thì hơn."
Cao Khoan lắc đầu: "Ngươi không hiểu đâu, nữ nhân càng lạnh lùng thì nội tâm càng nóng bỏng. Huống hồ gương mặt của vị sư muội này cũng đủ để ta giao ra tấm chân tình cả đời."
Nam sinh đứng khoanh tay bên cạnh lạnh lùng cất lời: "Các ngươi đều chán sống rồi. Ta biết nữ sinh này là ai."
"Ai vậy Ngụy ca?"
Mấy người đồng thanh hỏi. Ngụy Lỗi vừa lên tiếng là người Thiên Đô bản xứ, gia đình có chút thế lực, vòng xã giao rất rộng. Đại học Thiên Đô thuộc loại hình cởi mở, ở đây những người này đều lấy hắn làm đầu.