"Trước tiên tránh xa chiếc xe này ra, cẩn thận kẻo lát nữa người ta ra ngoài sẽ tức giận."
Ngụy Lỗi nói xong liền xoay người rời đi, không giải thích thêm. Mấy người còn lại quay sang nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Sau khi đi xa, Cao Khoan không kìm được tò mò nữ sinh này có lai lịch ra sao mà lại khiến một người to gan liều lĩnh như Ngụy Lỗi phải e sợ như vậy.
"Đủ xa rồi đó. Ngụy ca, có chuyện gì thế?"
Ngụy Lỗi cũng cảm thấy cách xa như thế cũng đủ rồi, bèn dừng bước, nghiêm túc nói: "Sau này hội sinh viên có gì tốt thì hãy nghĩ đến vị sư muội này. Còn nữa, sau này tuyệt đối đừng chọc giận nàng."
"Rốt cuộc nàng là ai?"
Triệu đại thiếu hỏi: "Quan hệ trong nhà cứng lắm hả?"
Ngụy Lỗi gật đầu: "Anh trai nàng là Tô Bình Nam, Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú."
Thấy mấy người há hốc miệng, Ngụy Lỗi bổ sung thêm một câu: "Anh ruột."
…
Sự việc càng lúc càng kỳ lạ.
Trong quá trình thẩm vấn Kiều Phỉ lần ba, rất nhiều đồ vật mà nàng đã khai nhận bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhưng câu hỏi liên quan đến món đồ quan trọng nhất kia lại rất ít.
Hình như quy trình đột nhiên được đẩy nhanh.
Thẩm vấn, công tố, xét xử, ngồi tù. Toàn bộ thời gian cộng lại chỉ vẻn vẹn hai mươi sáu ngày ngắn ngủi.
Bảy năm.
Khoảnh khắc thẩm phán gõ búa, Kiều Phỉ vẫn còn ngẩn ngơ. Nàng chấp nhận kết quả này.
Sắc mặt Kiều Phỉ ngày càng tái nhợt, thần sắc bi thương. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ người thân của nàng không có một ai đến tòa án.
Số tiền nàng đánh đổi bằng thời gian bảy năm hoàng kim dùng để chữa bệnh cho ba và cưới vợ cho em trai.
Chỉ đổi lại một câu nói.
"Kiều gia chúng ta mất mặt vì ngươi, chúng ta không có con gái!"
Thật ra khi luật sư Triệu chuyển lời, Kiều Phỉ đã cảm thấy tất cả không còn quan trọng nữa. Cho nên khi ở trên tòa, nàng im lặng từ đầu đến cuối, không nói một câu.
…
Pháp luật Hạ quốc có một quy định là trước khi ngồi tù phải kiểm tra sức khỏe một lượt.
Ngày mai phải vào tù rồi, đêm cuối cùng trong trại tạm giam Kiều Phỉ được sắp xếp trong một căn phòng đơn.
Căn phòng đơn này vừa nhỏ hẹp vừa cũ kỹ, cả phòng chỉ có một chiếc cửa sổ nhỏ khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Đêm đã khuya.
Kiều Phỉ không buồn ngủ chút nào. Nàng để nguyên quần áo, dựa người vào vách tường lạnh lẽo, nét mặt ảm đạm.
Cửa bị đẩy ra, một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi mặc đồng phục đi đến, dưới nách kẹp một cây thuốc lá.
"Hút thuốc không?"
Nữ nhân hỏi.
Đã muộn thế này mà quản giáo gặp riêng nàng chỉ để hỏi nàng có muốn hút thuốc không?
Kiều Phỉ nghi ngờ nhìn quản giáo, sau đó lắc đầu: "Cảm ơn, ta không biết hút thuốc."
Nữ quản giáo mỉm cười, làm lơ câu trả lời của nàng, tự xé vỏ cây thuốc lá ra rồi lấy một bao, đưa cho Kiều Phỉ một điếu.
"Hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhưng cũng phải phân biệt thời gian. Ta nhớ là hồi trước khi ta mới đi làm từng gặp một người như vậy."
Nữ nhân vừa nói vừa lấy diêm ra đưa cho Kiều Phỉ, ý bảo nàng châm lửa.
Kiều Phỉ nhìn ánh mắt kiên quyết của quản giáo, tuy không muốn nhưng nàng không cự tuyệt.
Kiều Phỉ chỉ mới rít một hơi đã cảm thấy hương vị cay nồng xộc thẳng vào phổi, lập tức ho sặc sụa.
"Cảm ơn, ta thật sự không biết hút."
Khó khăn lắm nàng mới dừng ho, trả lại điếu thuốc vẫn cầm trong tay.
Nữ nhân xua tay, phớt lờ động tác của Kiều Phỉ, tiếp tục nói: "Khi đưa phạm nhân đi kiểm tra sức khoẻ trước khi vào tù, có một người khám ra bệnh ung thư phổi."
Nữ quản giáo chỉ vào ngực: "Toàn bộ phổi đen xì, còn ho ra máu."
"Sau đó thì sao?"
Kiều Phỉ lên tiếng hỏi. Nàng là một nữ nhân thông minh, biết đối phương sẽ không vô duyên vô cớ đến đây nói với nàng những lời này.
"Sau đó hả, người nọ được miễn phạt tù."
Nữ quản giáo đứng dậy, mở cửa ra. Lúc đóng cửa, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ngươi kia hút hết một cây thuốc trong một đêm."
Cánh cửa đóng lại.
Hai mắt Kiều Phỉ chợt sáng ngời, nàng nhìn chằm chằm vào cây thuốc lá mà nữ nhân kia cố ý để lại.
Có người đang giúp nàng, hơn nữa thế lực rất lớn.
Hiện tại đây là kết luận duy nhất nàng có thể đưa ra.
...
Mùi vị thuốc lá rất đắng.
Choáng váng, buồn nôn, nôn mửa, cuối cùng Kiều Phỉ cảm thấy phổi đau rát.
Song sắc mặt nàng vẫn lạnh nhạt. Đối với Kiều Phỉ mà nói, những đau đớn này chẳng đáng kể so với bảy năm tự do.
Ánh nắng ban mai vẫn rực rỡ như mọi hôm, cửa phòng tạm giam mở ra.
Kiều Phỉ chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt bơ phờ, mắt thâm quầng kinh người.
Quản giáo tối qua gật đầu, cầm một cây chổi quét dọn phòng sạch sẽ.
"Đi được chưa?"
Quản giáo hỏi Kiều Phỉ.
Kiều Phỉ gật đầu, vịn tường chậm rãi đứng dậy, đang định cất lời thì ho sặc sụa.
"Cởi quần áo ra."
"Gì cơ?"
Kiều Phỉ khàn giọng hỏi.
Nữ quản giáo ném cho nàng một bộ đồ mới: "Mùi thuốc trên người ngươi có thể sặc chết người."
"Ừ."
Kiều Phỉ lại ho dữ dội. Khi nàng lấy bàn tay che miệng ra, lòng bàn tay trắng nõn đã nhuốm đỏ.
Mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, bác sĩ nói lời ẩn ý, kiểm tra qua loa. Dường như có một bàn tay vô hình nơi xa xăm đang thao túng tất thảy. Kiều Phỉ ngày càng tò mò.
Rốt cuộc là ai đang giúp nàng?
Tại sao lại giúp nàng?
Nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không có đáp án.
…
Ba ngày sau, một nữ nhân tự xưng là biểu muội của nàng giúp nàng làm mọi thủ tục, Kiều Phỉ bước ra khỏi cánh cửa sắt kia.
Bầu trời quang đãng, ánh nắng rực rỡ, Kiều Phỉ vừa liếc mắt đã trông thấy nam nhân kia.
Nam nhân nghe nàng hát.
Nam nhân mỉm cười với nàng, để lộ hàm răng trắng tinh.
"Chào ngươi, ta là Lục Viễn."
Nữ nhân đang cười trông rất yêu kiều, trên mặt lấp lánh ánh sáng.
"Kiều Phỉ."