Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày tuyển cử, Chung Đại Hải không nhịn được nữa.
"Rốt cuộc ngươi có biết mình đang làm gì không?"
Ba của Rebecca là Chung Đại Hải, người cầm lái Chung gia. Hắn xanh mặt hỏi: "Ta không quan tâm ngươi chơi bời thế nào, ta cho rằng cuối cùng sẽ có một ngày ngươi hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ ngươi đã đi quá giới hạn."
Rebecca lắc đầu: "Phụ thân, không phải ta đi quá giới hạn, mà là ta không muốn chấp nhận số phận. Ta không muốn giống như đại tỷ làm công cụ liên hôn của Chung gia."
Chung Đại Hải cười gằn: "Chấp nhận số phận? Ta bồi dưỡng ngươi từ nhỏ, mỗi tháng cho ngươi bao nhiêu là tiền, không ngờ lại nuôi ra một kẻ phản bội!"
Rebecca phản bác: "Bất kể ta hay là tam thúc làm nghị viện khu Đồn Môn, căn cơ của Chung gia ở Đồn Môn cũng sẽ không thay đổi. Sao ta lại thành kẻ phản bội vậy?"
Chung Đại Hải nổi giận, nói không lựa lời: "Đánh rắm! Dù sao ngươi cũng phải lập gia đình."
Chung Đại Hải vừa nói xong đã hối hận, dịu giọng nói: "Minh Tú à, ngươi rút quyền tranh cử đi, coi như ngươi giúp ta một việc có được không?"
Rebecca đứng dậy đi ra ngoài, lắc đầu nói: "Ta không nhường đâu, hơn nữa lần này ta sẽ thắng!"
"Không có sự ủng hộ của Chung gia thì ngươi dựa vào đâu mà chiến thắng?"
Chung Đại Hải đứng dậy chắn trước mặt Rebecca, song vẫn không đè nén được lửa giận trong lòng, bèn tát mạnh vào mặt nàng.
"Bốp!"
Âm thanh giòn giã vang lên, cái tát này khiến Rebecca lảo đảo.
"Lão gia, cẩn thận kẻo tức giận hại thân."
Tiếng cãi vã của hai ba con làm kinh động đến Chung phu nhân. Nàng chạy vào thư phòng, kéo lấy Chung Đại Hải đang giận dữ.
"Minh Tú phải nghe lời ba ngươi chứ, đừng làm nghị viên gì đó nữa. Ngươi xem ngươi chọc giận ba ra nông nỗi này."
Rebecca vén lọn tóc rơi xuống ra sau tai, giọng điệu lạnh như băng: "Phải rồi, sau này ta nên học theo đại tỷ, yên tâm lấy một nam nhân sáng ra ngoài khuya về nhà không mặc cùng một cái quần lót."
Chung Đại Hải thở dài thườn thượt, cơn giận vẫn chưa tiêu tan: "Có gì không tốt? Uyển Nghi sống ở Cảng thành được biết bao nữ nhân hâm mộ? Bao nhiêu minh tinh gào khóc muốn làm dâu nhà giàu mà không được? Ngươi phải thấy may mắn chứ!"
Thấy Rebecca im lặng và tiếp tục đi ra ngoài, Chung Đại Hải cảm thấy huyết khí dâng trào, gào to: "Nếu ngươi dám bước ra khỏi cánh cửa này thì ta sẽ không nhận đứa con gái là ngươi nữa."
Rebecca dừng bước, Chung Đại Hải nhếch miệng nở nụ cười chiến thắng. Nhưng câu nói tiếp theo của Rebecca khiến nụ cười của hắn đóng băng.
"Lần này tham dự tuyển cử, từ đầu đến cuối ta không dùng bất cứ tài nguyên nào của Chung gia."
Rebecca nói tiếp: "Phụ thân, ngươi vứt bỏ ta chọn tam thúc là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngươi."
"Được lắm!"
Chung Đại Hải giận quá hóa cười: "Ta muốn xem ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào."
Rebecca đi ra khỏi cổng biệt thự, bấm điện thoại: "Ngươi đoán đúng, Chung gia vứt bỏ ta."
Giọng nói của Tô Văn Văn vang lên: "Ngươi muốn xử lý thế nào?"
Rebecca ngoảnh đầu nhìn căn nhà mình đã sống hơn hai mươi năm, giọng điệu hung ác: "Bảo Tả Thủ hành động đi, ta phải thắng."
"Được."
Tô Văn Văn cúp điện thoại.
…
Hai ngày sau, Chung lão tam rơi vào cuộc bãi công của xưởng dệt ở Đồn Môn, các công nhân dâng trào tinh thần tập thể, yêu cầu tăng lương và phúc lợi tăng ca.
Nếu người có tâm chú ý sẽ phát hiện thấy mấy người cầm đầu đều có thân hình bưu hãn, ánh mắt hung ác.
Chung tam thúc sứt đầu mẻ trán. Tiếp đó, một kho hàng ở Loan Tử bị cháy rụi do đám trẻ con nghịch lửa.
Đơn hàng không giao được nữa, Chung Đại Hải tổn thất nghiêm trọng nhưng lại mỉm cười uống trà trong thư phòng.
"Lão gia, ngươi không sao chứ?"
Nét mặt Chung phu nhân tràn đầy lo lắng, lẽ nào lão gia giận đến lú lẫn rồi?
Chung Đại Hải xua tay, trên gương mặt già nua lộ vẻ vui mừng: "Chung gia vẫn chống đỡ được chút tiền ấy. Lão tam thua, nhưng Chung gia có người kế nghiệp rồi."
…
Rebecca xuất hiện ở phố thương mại Đại Phú Hào khu Đồn Môn, khoác vải đỏ tuyên truyền. Trong tiếng chiêng trống vang trời, nàng tuyên bố mình đại diện cho tám nghìn cửa hàng ở Đồn Môn nói không với phí bảo kê của các băng đảng.
Tô Văn Văn bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay. Bởi vì thành ý của nữ sĩ Chung Minh Tú, chi nhánh Cẩm Tú tại Cảng thành quyết định đầu tư một xưởng dệt quy mô lớn với bốn mươi dây chuyền sản xuất ở Đồn Môn, đồng thời hứa hẹn sẽ tăng lương và phúc lợi thêm ba mươi phần trăm so với lúc trước.
Chưa hết, tập đoàn Cẩm Tú tiếp tục tuyên bố Cẩm Tú tại Cảng thành thu mua hai mảnh đất với số tiền lớn, toàn bộ dùng để xây tòa nhà có giá cả phải chăng nhằm cải thiện điều kiện cư trú ở Đồn Môn.
Người Cảng thành đã quen văn hóa băng đảng, khi tới ngày nộp phí bảo kê hàng tháng, đám côn đồ ngày trước chờ sẵn trước cửa bỗng chẳng thấy đâu, ai nấy đều chấn động. Nhất thời danh vọng của Rebecca nữ sĩ ở Đồn Môn tăng đến đỉnh điểm.
Tỉ lệ 172:13.
Rebecca giành chiến thắng không chút hồi hộp.
Chung Đại Sơn ra khỏi hội trường, sắc mặt sa sầm nhìn cô cháu gái nay đã khác xưa: "Chất nữ à, người một nhà cần gì phải ác như thế?"
Rebecca khẽ mỉm cười: "Ngươi có thể gọi ta là nghị viện Chung hoặc là Chung tiên sinh."
Nàng dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Chung tiên sinh của chi nhánh Cẩm Tú tại Cảng thành."