Rebecca được bầu làm nghị viện, ngày thứ ba bay đến Thiên Đô. Đồng hành còn có Tô Văn Văn và Nobel đại công tử.
Không chỉ bọn hắn, mà Quách Quang Diệu, Tiểu Trang, Lý Bản... các đại tướng của Cẩm Tú một mình gánh vác một phương ở vùng khác cũng tề tụ về Thiên Đô.
Tòa nhà Cẩm Tú hoàn công.
Cuối cùng thì tòa cao ốc mà tập đoàn Cẩm Tú dồn lượng lớn tài chính và tâm huyết cũng hoàn công sau gần hai năm.
Tòa nhà Cẩm Tú có diện tích hơn ba vạn mét vuông, cao tới tám mươi mốt tầng này đã trở thành kiến trúc biểu tượng của Thiên Nam từ lâu, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tại sao lại là tám mươi mốt tầng chứ không phải sáu mươi tầng như ban đầu?
Việc gì Hạ quốc cũng muốn giành vị trí đầu. Trong lúc xây dựng, rất nhiều lãnh đạo từng đến thị sát, lực chống đỡ cực lớn. Ai ai cũng biết một khi tòa nhà Cẩm Tú xây xong sẽ vô cùng nở mày nở mặt.
Có vị lãnh đạo nghe nói thành phố Hải Châu tuyên truyền sắp xây tòa nhà cao nhất với bảy mươi tám tầng bèn tìm Tô Bình Nam bàn bạc.
"Không làm thì thôi, đã làm thì sao không làm tốt nhất?"
Sau khi lãnh đạo có lời, đương nhiên là ngân hàng sẽ bật đèn xanh. Mặc dù Tô Bình Nam biết kết cục của những tòa cao ốc chọc trời, nhưng có khoản vay thì sao lại không cần?
Chiến tuyến của tập đoàn Cẩm Tú càng lúc càng dài, tài chính có hơi giật gấu vá vai. Tô Bình Nam không hề khách khí, vay bốn trăm triệu đổ hết vào tòa nhà Cẩm Tú này.
Tòa nhà Cẩm Tú cao khoảng bốn trăm ba mươi hai mét, cao tám mươi mốt tầng, toàn thân được bao phủ bằng kính màu xanh lam. Mỗi khi màn đêm buông xuống, tòa nhà Cẩm Tú sáng đèn, nhìn từ xa nó giống như một người khổng lồ nhìn xuống Thiên Nam.
…
Buổi tối Rebecca được gặp Tô Bình Nam. Sau một ngày ồn ào náo động, bên trong tòa nhà Cẩm Tú vẫn bận rộn vô cùng, việc di dời và sắp xếp các bộ phận đều cần đến sự phối hợp nhịp nhàng, cho nên vẫn là khung cảnh người qua kẻ lại.
"Tiểu Địch, ngươi và Ôn Uyển đi lấy rượu, Romanée Conti nhé!"
Tô Bình Nam nói xong, mỉm cười nhìn đám cấp dưới đứng thẳng lưng: "Toàn là người nhà cả, mọi người ngồi đi."
Mọi người khom người, nhưng rồi ai nấy đều tiếp tục ưỡn thẳng lưng.
Rebecca cười tươi như hoa. Sau khi khom lưng hành lễ, ánh mắt nàng dừng trên đôi giày da bám bụi sau một ngày đưa đón khách khứa của Tô Bình Nam.
"Boss, da trâu của thương hiệu này không đủ cao cấp, lần sau nên chọn Johan của Apennine, da đà điểu hoặc da cá sấu thủ công của hãng Robb."
Rebecca vừa nói vừa ngồi xổm xuống, dùng chiếc khăn lụa Chanel trắng như tuyết cẩn thận lau sạch bụi trên giày của Tô Bình Nam rồi mới đứng lên: "Da của hãng này không dễ dính bụi."
Tô Bình Nam gật đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, các thành viên cốt cán khác của Cẩm Tú cũng sắc mặt như thường.
Trong lòng các thành viên Cẩm Tú, Tô Bình Nam là người đứng đầu hoàn toàn xứng chức, ai ai cũng sùng bái hắn. Nhìn thấy cảnh này, bọn hắn không hề cảm thấy hành động này của Rebecca không ổn, từ đó có thể thấy sức khống chế của Tô Bình Nam đối với những người này.
…
Hai tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú là tầng tám mươi và tám mốt đều là văn phòng chủ tịch của Tô Bình Nam.
Bên trong trang hoàng cực kỳ xa hoa, có phòng huấn luyện, hồ bơi, phòng tiếp khách... cái gì cần có đều có cả.
Mấy huynh muội khác nhà họ Tô đều từng đến đây một lần. Lão đại Tô Chấn Đông và lão tam Tô An Tây kinh ngạc hồi lâu vẫn không khép miệng được, chỉ có Tô Định Bắc khen ngợi: "Nhị ca, tương lai ta sẽ làm ra khối tài sản kếch xù cho Cẩm Tú, ngươi cũng xây cho ta một căn phòng như thế này nhé!"
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười: "Định Bắc, phải nhớ là xa xỉ hay đơn giản chỉ là ý nghĩ trong lòng, thích ứng trong mọi tình cảnh mới là hào kiệt chân chính. Đến khi nào ngươi cảm thấy những thứ này chẳng là gì hết mới thật sự nắm giữ chúng."
…
"Làm nghị viên có cảm giác gì?"
Tô Bình Nam nhìn Rebecca ăn mặc trang điểm kiểu chính khách, mỉm cười hỏi.
"Một chức vụ để tiện phục vụ cho boss hơn mà thôi, thứ ta tự hào nhất là cái này."
Rebecca chỉ vào con rồng Hạ quốc ba móng được thêu trên cổ áo, giọng điệu chân thành. Ánh mắt của Nobel đại công tử ở bên cạnh tràn đầy ghen tỵ.
"Tạm gác lại việc tư hữu hóa bến cảng Đồn Môn trước đã, cứ thuận thế mà làm."
Tô Bình Nam đứng ở nơi cao nhất Thiên Nam, nhìn xuống dòng xe cộ qua lại như mắc cửi: "Hiện giờ người Đồn Môn vẫn chưa đạt đến mức độ không thể thiếu Cẩm Tú, cho nên chuyện này chúng ta không thể gấp gáp, phải kiên nhẫn."
Rebecca gật đầu.
"Ngươi và người nhà có chút mâu thuẫn hả?"
Tô Bình Nam hỏi.
Rebecca lắc đầu: "Lão đầu tử đã gọi cho ta mấy lần muốn ta về nhà. Hiện tại Chung Như Đồng chỉ biết tán gái uống rượu, lão đầu tử thất vọng toàn tập rồi, nói bóng nói gió tỏ ý cho ta tiếp quản Chung gia."
Trước giờ Rebecca nhắc đến đại ca của mình toàn gọi thẳng họ tên. Lúc nàng nói đến đoạn "chỉ biết tán gái uống rượu", gần như mọi người đều không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt vào Nobel...
"Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Dù Nobel mặt dày cũng bị mọi người nhìn đến đỏ mặt: "Chúng ta khác nhau. Ta là người thừa kế tập đoàn tài chính Hợp Sinh đó."
Tô Bình Nam bật cười. Sau khi Lục Viễn cắt đuôi xì gà xong, hắn nhìn Rebecca và nói tiếp: "Nếu ngươi có thể tiếp quản Chung gia thì cũng là chuyện tốt. Chung gia và Cẩm Tú theo đuổi những thứ khác nhau, mọi người có thể hợp tác cùng hưởng lợi."
Rebecca gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam tràn đầy sùng bái: "Boss, thứ Chung gia theo đuổi là phú quý, điểm này không có vấn đề."