Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 426 - Chương 426: Giống

Chương 426: Giống Chương 426: Giống

Giọng nói bình tĩnh của Tô Bình Nam giống như tiếng sấm nổ bên tai Tô Định Bắc.

Tô Định Bắc biết một khi mình nói ra một cái tên nào đó, cuộc sống của người đó sẽ ra sao. Cho nên nhất thời một người luôn luôn quả quyết như Tô Định Bắc lại do dự hiếm thấy.

Thoáng cái ban công của tập đoàn Cẩm Tú cực kỳ yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng gió gào thét quanh quẩn trên ban công.

Một phút trôi qua, Tô Định Bắc vẫn im lặng như trước. Tô Bình Nam thở dài, bất lực phất phất tay, trong lời nói ẩn chứa cảm giác cô đơn.

"Ta đúng là hơi nóng nảy, đi vào thôi.”

“Ta chọn Lạn Tử Hoa.”

Tô Định Bắc cắn môi, trên khuôn mặt lạnh lùng tú lệ toát ra phong thái giống như phượng hoàng tắm lửa tái sinh.

...

"Tập đoàn Cẩm Tú phát triển đến trình độ này, đối với ta tiền chỉ là một chuỗi con số thay đổi liên tục. Tham vọng của ta quá lớn, muốn đi tiếp phải vứt bỏ rất nhiều thứ.”

"Được, ta đi cùng ngươi, ta thích cảm giác này.”

Đây là cuộc đối thoại giữa Tô Bình Nam và Tô Định Bắc sau bữa tiệc ngày hôm đó.

Lạn Tử Hoa, tên đầy đủ là Hà Diệu Hoa.

Biệt danh này đã đi theo hắn từ hồi mười ba tuổi nằm sấp dưới cầu thang nhìn trộm váy nữ sinh. Đến sau này khi hắn trở thành cánh tay đắc lực số một của Tả Thủ cũng chưa hề thay đổi biệt danh.

"Mọi người lăn lộn giang hồ nay no mai đói, liều mạng đổi phú quý. Bây giờ Tả Thủ ca bị quỷ che mắt rồi, rạp phim buổi tối ở Đồn Môn cũng không thu phí bảo kê, xem ra Tả Thủ ca cho rằng chúng ta ăn gió uống sương là no rồi.”

Lạn Tử Hoa đang ở một quán trà ở Đồn Môn, nghiêng người tựa vào một cái ghế, một chân còn giẫm lên một cái ghế khác, miệng ngậm tăm, cùng mấy tiểu đệ của mình tám đến nước miếng tung bay.

"Lão đại à, không phải Tả Thủ ca cho ngươi đi làm vận chuyển bên Cẩm Tú sao? Nghe nói rất có lợi nhuận.”

Một mã tử ngồi trước mặt Lạn Tử Hoa uống một ngụm trà hỏi.

"Ngươi bị khùng hả?”

Lạn Tử Hoa gân cổ hét giọng vịt đực, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Lão tử không dậy nổi. Con mẹ nó, lần đầu tiên nghe nói làm lưu manh còn phải đi làm đúng giờ.”

Mã tử bên cạnh đồng ý gật đầu. Nếu mình có thể dậy sớm thì tốt nghiệp đại học Cảng thành rồi, nào phải dựa vào con dao mà kiếm cơm.

"Không được động vào gái nhà lành, không được thu phí bảo kê. Ăn cơm gì chứ, ăn cứt thì có!”

Lạn Tử Hoa càng nói lửa giận càng lớn, nhìn Phi Cơ đang ăn uống hùng hục thì cầm lấy chén trà trên bàn cơm hung dữ ném tới.

Chén trà sứ trắng vỡ vụn trên mặt bàn, phát ra tiếng động giòn giã. Phi Cơ bị mảnh vụn bắn tung tóe cắt vào da thịt trên xương gò má, máu đỏ chảy ra. Phi Cơ ngẩng đầu lên, lau máu trên mặt, chỉ vào bát mì còn hơn phân nửa vẫn chưa ăn xong.

"Ta đói.”

Ban đầu Lạn Tử Hoa ngẩn ra, sau đó thở dài: "Ăn ăn, ăn chết ngươi đi tên khốn kiếp, ngoại trừ biết chém người ra thì chỉ biết ăn, ăn riết ngu người.”

Phi Cơ không nói gì, vẫn vùi đầu nhai nuốt. Máu đỏ sậm trên mặt lại bắt đầu chảy ra, nhỏ xuống chén nhanh chóng nhuộm canh mì trắng thành màu đỏ, nhưng Phi Cơ hồn nhiên không nhận ra và vẫn ăn vô cùng ngon lành. Lạn Tử Hoa hùng hùng hổ hổ cũng không nhìn thấy trong đôi mắt Phi Cơ đang vùi đầu ăn mì kia lóe lên ánh nhìn sắc lẹm. Thấy dáng vẻ Phi Cơ như thế này, Lạn Tử Hoa không còn giận dữ nữa. Hắn có thể lăn lộn đến hôm nay cũng nhờ có tên Phi Cơ không có đầu óc này. Tả Thủ đã biến Đồn Môn thành một nơi có trật tự, hắn cũng ác chiến vài trận. Lạn Tử Hoa đánh ra mấy trận ác chiến mà nổi danh. Nếu như không có đại tướng quân Phi Cơ bên cạnh Lạn Tử Hoa giúp hắn đánh đông dẹp tây thì hắn đã chết từ lâu rồi.

Giờ phút này oán khí ngút trời, Lạn Tử Hoa vĩnh viễn cũng không ngờ mình sẽ bị một người vùng khác ở xa ngàn dặm nói ra một câu quyết định sinh tử của hắn.

Ngoại trừ mấy người Tô Bình Nam, tất cả mọi người trong phòng họp đều không ai biết bọn hắn đang nói chuyện gì ở bên ngoài, nhưng Tô Định Bắc đi ra lại giống như là thoát thai hoán cốt, ngữ khí thần thái không chỉ lạnh lùng, mà là thêm một phần tự tin cùng khí phách.

Tô Định Bắc và Trương Lệ Hoa đang uống rượu. Trương Lệ Hoa uống một hớp rượu rồi mỉm cười nhìn Tô Định Bắc: “Ngươi càng ngày càng giống anh trai ngươi. Nhìn ngươi bây giờ giống hệt hắn ba năm trước.”

Tô Định Bắc tò mò: “Anh trai ta ba năm trước trông như thế nào?”

“Tô tổng lúc đó à?”

Trong đầu Trương Lệ Hoa hiện lên nụ cười của thanh niên tóc ngắn đứng trước mặt mình, nhếch miệng nói thuê mình cả đời.

"Hãy giúp anh trai của ngươi nhiều hơn, bây giờ hắn càng ngày càng ít cười hơn.”

Trương Lệ Hoa cũng không nói thêm gì, mỉm cười uống xong ly rượu rồi xoay người rời khỏi.

Tô Định Bắc đăm chiêu nhìn bóng lưng Trương Lệ Hoa rời đi, chầm chậm gật đầu.

Bữa tiệc thành công. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Định Bắc không trở lại trường học mà đi thẳng về nhà.

Đèn lầu một đã tắt, xem ra Tô phụ cùng Tô mẫu đã ngủ rồi, Tô Định Bắc nhẹ nhàng mở cửa phòng.

"A Bắc? Ngươi uống rượu sao?” Dương Quỳnh Ngọc nghe thấy tiếng động nên mặc quần áo đi ra, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, quả phụ trẻ kinh ngạc hỏi.

"Vâng.”

Tô Định Bắc gật đầu: “Tẩu tẩu, sáng mai ta sẽ đi học, đừng nói với ba mẹ ta đã trở về để bọn hắn khỏi cằn nhằn ta.”

"Ừ.”

Dương Quỳnh Ngọc tiếp lấy áo khoác của Tô Định Bắc. Nàng hơi sợ cô em chồng Tô Định Bắc này, luôn cảm thấy cô em chồng này giống chú em chồng của mình, bên trong xương cốt có thứ gì đó nàng không thể nói được.

"Ta sẽ giúp ngươi nấu canh giải rượu kẻo ngày mai khó chịu.”

"Vâng, cảm ơn tẩu tẩu.”

Lúc này, lầu hai văng vẳng tiếng đối thoại trên tivi, Tô Định Bắc nhíu mày hỏi: "Tô An Tây đã trở lại?”

Dương Quỳnh Ngọc gật đầu: “Hôm nay khoa các nàng tổ chức hoạt động gì tên là “Truyền tải tình yêu” nên An Tây không trở lại trường học.”

"Vâng, ta biết rồi.”

Tô Định Bắc gật đầu.

“Truyền tải tình yêu?"

Nữ tử nghi hoặc lẩm bẩm một câu, bất đắc dĩ bĩu môi.

Bình Luận (0)
Comment