“Lăng Phỉ, Lăng Phỉ!”
Tiếng gọi của Từ Phương Phương kéo Cao Lăng Phỉ đang thất thần trở về: “Sao ngươi không nói lời nào? Mọi người đang nghiên cứu làm thế nào để tổ chức một buổi sinh nhật vui vẻ cho Định Bắc đây.”
Cao Lăng Phỉ vốn định lắc đầu từ chối, nhưng bên tai lại vang lên lời của tiểu cữu: "Làm bạn tốt với Tô Định Bắc thì đối với ngươi, đối với tiểu cữu, đối với việc làm ăn của nhà ngươi đều sẽ có lợi.”
Cao Lăng Phỉ nuốt những lời từ chối vào trong bụng, ra vẻ hào hứng: "Được chứ, sắp sinh nhật Tô Định Bắc sao? Chúng ta suy nghĩ kỹ xem tổ chức như thế nào, ta chi tiền.”
…
Trong khi mấy người này còn đang dùng tư duy của tiểu nữ sinh nghiên cứu làm thế nào để lấy lòng Tô Định Bắc, Tô Định Bắc đang uống ly rượu vang đỏ thể hiện cho việc nàng chính thức xuất đầu lộ diện.
Tô Văn Văn nâng ly đáp lại.
Trong lòng Tô Văn Văn, Tô Bình Nam không gì không làm được. Tô Bình Nam xảy ra chuyện?
Buồn cười.
Trên thế giới này có chuyện gì có thể đánh bại lão đại chắc?
Thật là một trò đùa lớn! Có rất nhiều người có ý tưởng này, vì vậy khi Tô Định Bắc nâng ly lên, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, ngoài mặt thì rất bình tĩnh.
"Hãy nhìn nhiều, nghe nhiều và nói ít hơn, cố gắng hiểu những người này. Bây giờ ngươi đang ở bên cạnh ta, có gì cứ nói, ta cho phép ngươi phát biểu ý kiến.”
Tô Bình Nam vỗ vai nữ tử, vẫy tay gọi Rebecca và Tô Văn Văn. Hai người lập tức đi tới.
"Đi ra ngoài một chút.”
Tô Bình Nam nói xong thì dẫn đầu đi về phía ban công phòng họp, mấy người ngoan ngoãn theo sau hắn.
Mặc dù không phải là tầng cao nhất của tòa nhà Cẩm Tú, nhưng nhìn xuống độ cao từ tầng sáu mươi sáu vẫn làm cho Tô Bình Nam dâng lên một cảm xúc hào hùng giữa núi non.
Bây giờ còn chưa đến nửa đêm, đèn neon cùng đèn pha phía sau của dòng xe cộ bên dưới có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Đứng ở đây cảm giác thế nào?”
Tô Bình Nam hỏi.
Tô Văn Văn trả lời đầu tiên: "Nhỏ bé.”
"Còn ngươi thì sao?”
Tô Bình Nam nhìn Rebecca.
"Hồng trần cuồn cuộn.”
Rebecca cười trả lời, ánh mắt vẫn nhìn xuống dưới lầu. Lúc ở Cảng thành nàng cũng thích nhìn từ trên cao xuống dưới, nhưng không có cảm giác rung động mà tòa nhà Cẩm Tú mang lại cho nàng.
Lý do Rebecca cũng hiểu.
Độc nhất vô nhị.
Tòa nhà cao tầng ở Cảng thành san sát nhau, cho dù ở trên cao cũng chỉ nhìn thấy xung quanh đều là những tòa nhà giông giống nhau, hoàn toàn không có thứ cảm giác nhìn thấy núi non này.
Cuối cùng Tô Bình Nam hỏi Tô Định Bắc.
"Sông núi tuyệt vời.”
Câu trả lời của Tô Định Bắc khiến Rebecca bất giác liếc nhìn nữ tử nét mặt còn hơi non nớt này.
"Không hổ danh là em gái của boss.”
Rebecca thật lòng khen ngợi một câu. Câu trả lời này tuy ngắn gọn nhưng bộc lộ khí phách kiệt ngạo.
Ánh mắt Tô Bình Nam bình tĩnh, khí thế mười phần: "Rebecca, ngươi nhắc lại chuyện Cảng thành một lần nữa để Định Bắc nghe một chút.”
“Vâng.”
Rebecca và Tô Văn Văn giống nhau ở chỗ đều điên cuồng sùng bái Tô Bình Nam. Bất kể mệnh lệnh của Tô Bình Nam kỳ lạ đến cỡ nào, hai người cũng sẽ chấp hành.
Rebecca kể lại rất có trật tự, hơn hai mươi phút sau Tô Định Bắc gật đầu: “Cảm ơn Chung tiểu thư, ta nghe hiểu rồi.”
Tô Bình Nam nhìn đứa em gái giống mình nhất, mỉm cười: "Nói cho ta biết quan điểm của ngươi đi.”
Tô Định Bắc không hề sợ hãi, giọng nói lạnh lùng của nữ tử vang lên: "Mục đích của Cẩm Tú chúng ta đơn giản là dùng dư luận thúc đẩy, sau đó Chung tiểu thư dẫn đầu hoàn thành việc sở hữu một cảng hoàn toàn tư nhân hóa tại Cảng thành, trong đó trọng điểm chính là dân ý.”
Tô Bình Nam đón lấy điếu xì gà Tô Văn Văn đưa cho, ung dung châm lửa, hỏi: "Sau đó thì sao?”
“Dân ý là mấu chốt, những cái khác phải bám theo mà làm, không được đi chệch hướng.”
"Ngươi nghĩ bây giờ nên làm gì?”
Ánh mắt Tô Bình Nam tỏ ý hài lòng.
Tô Định Bắc nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn suy sụp thở dài: “Ta không biết.”
Ánh mắt Tô Bình Nam trở nên dữ dằn: “Định Bắc, không phải là ngươi không biết, vốn dĩ ngươi không dám nghĩ đến một phương diện nào đó.”
Tô Định Bắc ngạc nhiên.
Dù nàng có thiên tư thông tuệ đến đâu, tính cách kiêu ngạo tới mấy đi chăng nữa thì nàng cũng không phải là Tô Định Bắc được thế sự tôi rèn ở kiếp trước. Bây giờ nàng còn có lòng thiện lương đặc trưng của lứa tuổi này.
"Bên dưới tài phú lớn thường ẩn chứa tội ác lớn.”
Khi nói những lời này, khóe miệng Tô Bình Nam mang theo một chút khinh thường: “Tập đoàn Cẩm Tú muốn đi tiếp thì phải vứt bỏ cái gọi là thiện lương, tâm phải ác, tay phải độc, chúng ta phải xảo quyệt.”
“Con người muốn thành công nhất định phải có một điều kiện, đó chính là có thể nhẫn.”
"Theo ta thấy nhẫn không phải nằm gai nếm mật, mà là tàn nhẫn. Phải đối với mình tàn nhẫn, đối với người khác càng phải tàn nhẫn.”
Tô Bình Nam phả ra một ngụm khói xanh, ý bảo Tô Văn Văn đưa một điếu xì gà cho Tô Định Bắc đang mờ mịt: “Cứ nói thoải mái, không cần cố kỵ bất kỳ quan niệm thế tục nào. Phải nhớ kỹ ngươi họ Tô, là muội muội của Tô Bình Nam ta.”
Tô Định Bắc nhận lấy điếu xì gà Tô Văn Văn cắt xong, rất lễ phép nói cảm ơn.
Mùi xì gà êm dịu khiến gương mặt trong trẻo lạnh lùng như tuyết của Tô Định Bắc hơi đỏ. Nữ tử bình tĩnh lại: "Giết gà dọa khỉ.”
“Ta không hiểu rõ băng đảng kia nhưng người này vừa mới nhậm chức, căn cơ nhất định không vững chắc, đây là thời điểm tốt nhất để chúng ta nhúng tay vào. Giết gà dọa khỉ muốn làm cho tốt thì phải khiến hắn cảm thấy bất lực. Chỉ có một tay cầm cà rốt, một tay cầm gậy mới có thể khuất phục loại người này.”
Tô Định Bắc nói một mạch xong, mặc dù suy nghĩ của nàng hơi thô sơ nhưng cũng đủ để Tô Bình Nam hài lòng.
Tô Bình Nam chỉ vào Rebecca: “Ngươi nói, để cho Định Bắc chọn.”
Rebecca khom người: “Lạn Tử Hoa, Tang Tiêu, Bao Nha Tô, ba người này hoạt động rất lợi hại, bọn hắn rất bất mãn về việc hủy bỏ phí bảo kê, hơn nữa gần đây Chung tam thúc qua lại rất thân thiết với bọn hắn.”
“Định Bắc, ngươi chọn một người đi.”