Thấy mấy người đều đang đợi mình trả lời, Cao Lăng Phỉ ngẫm nghĩ giây lát mới lên tiếng: "Ta không biết Tô gia giàu cỡ nào, nhưng các ngươi có biết bộ đồ kia của Định Bắc bao nhiêu tiền không?"
Dứt lời, Cao Lăng Phỉ bĩu môi về phía chiếc áo khoác màu vàng nhạt mà Tô Định Bắc treo trên móc áo.
"Mẫu mới mùa hè của Burberry, năm chữ số."
Cao Lăng Phỉ vừa dứt lời, Từ Phương Phương không kìm được hét lên đầy kinh ngạc: "Đậu xanh!"
Nàng là nữ hài vùng huyện điển hình. Theo nàng thấy thì nhà cửa xe hơi đắt đến mấy cũng là chuyện bình thường và đáng giá. Nhưng quần áo son phấn mà lại xa xỉ như vậy thì Từ Phương Phương không thể chấp nhận được.
Câu "đậu xanh" của Từ Phương Phương khiến Cao Lăng Phỉ phấn chấn tinh thần, trở mình ngồi dậy rồi chỉ vào đôi giày: "Cái kia kìa, ta cố ý tra cứu tạp chí nước ngoài mới biết có thương hiệu này. Ferragamo của Apennine có giá bằng hai đậu xanh."
Bốn bộ quần áo và giày mà Tô Định Bắc để lại ký túc xá bị Cao Lăng Phỉ nói hết một lượt. Mấy nữ hài khác sốc toàn tập, lặng thinh không nói gì.
Các nàng đã bắt đầu bước chân vào xã hội, quan niệm về tiền bạc không còn ngây thơ như hồi thiếu niên, nhất thời ai nấy đều bị đả kích đến độ không nói nên lời.
"Mọi người cứ luôn miệng nói Tô Bình Nam Tô Bình Nam. Tên Tô Bình Nam này mới hai mấy tuổi, hắn kiếm tiền kiểu gì vậy?"
Trương Nhã Đình hỏi tiếp.
Lần này Cao Lăng Phỉ không trả lời, trong đầu hiện ra cảnh tượng mấy ngày trước ăn cơm ở nhà nhị cữu ở Thiên Đô.
…
Nhị cữu của Cao Lăng Phỉ tên là Triệu Trường Thanh, đã làm kinh doanh lâu năm ở Thiên Đô, có xuất thân không tầm thường.
Người một nhà trò chuyện trên bàn cơm. Khi Cao Lăng Phỉ nhắc tới Tô Định Bắc được chú ý nhất trong ký túc xá, sắc mặt Triệu Trường Thanh bỗng trở nên nghiêm nghị.
"Tô Định Bắc?"
Triệu Trường Thanh hỏi.
Cao Lăng Phỉ gật đầu: "Vâng. Nàng lái xe thể thao đi học, thỉnh thoảng mới ở lại ở ký túc xá. Nghe nói anh trai nàng là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cẩm Tú - doanh nghiệp dân doanh lớn nhất Thiên Nam."
"Thế thì đúng rồi, em gái của Tiểu Hồng Bào."
Triệu Trường Thanh thở hắt ra, nghiêm túc nói với cháu gái: "Phỉ Phỉ à, ở nhà đại tỷ luôn cưng chiều ngươi, ngươi được nuông chiều nên có hơi tùy hứng, nhưng bất kể ngươi ở trường xảy ra chuyện gì, tiểu cữu đều có cách giải quyết giúp ngươi. Tuy nhiên, ngươi phải nhớ kỹ một điều."
Cao Lăng Phỉ lớn chừng này, đây là lần đầu tiên thấy tiểu cữu nói chuyện với mình nghiêm túc như vậy.
Tiểu cữu của mình có thế lực không nhỏ ở Thiên Đô, Cao Lăng Phỉ ngoan ngoãn gật đầu.
"Tuyệt đối đừng chọc vào nữ sinh Tô Định Bắc này."
Triệu Trường Thanh biết tính của cô cháu gái này, cho nên khi nói xong hắn còn cố ý dặn dò thêm: "Chỗ dựa của nàng quá khủng, nếu chọc giận nàng thì e là cả nhà chúng ta sẽ gặp họa đấy."
Mục đích của Triệu Trường Thanh là nói cho cháu ngoại biết tính nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng kết quả thì ngược lại, Cao Lăng Phỉ nổi lòng tò mò về đại học Thiên Đô.
"Cữu cữu, chỗ dựa của nàng là anh trai nàng sao? Cái người tên Tô Bình Nam, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cẩm Tú ấy hả?"
Cao Lăng Phỉ hỏi ngay.
Vợ của Triệu Trường Thanh tức cữu mẫu của Cao Lăng Phỉ gật đầu: "Đúng vậy, chính là hắn."
Cữu mẫu không xen lời còn đỡ, nàng vừa lên tiếng Cao Lăng Phỉ càng tò mò hơn, không dằn lại được. Phải biết là trong ấn tượng của Cao Lăng Phỉ, cữu mẫu là bà nội trợ tiêu chuẩn, thuộc kiểu người không ra khỏi cửa. Vậy mà tại sao cữu mẫu cũng biết người này?
"Ta nào dám chọc giận nàng. Nữ hài kia rất lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy đao thương kiếm kích."
Cao Lăng Phỉ bĩu môi nói.
Khí thế của Tô Định Bắc đè ép khiến nàng không dám ho he gì, chứ đừng nói chi đến chọc giận người ta. Điều này ít nhiều gì cũng khiến nữ hài hơi hậm hực.
"Nói vậy thì tính cách hai huynh muội rất giống nhau."
Triệu Trường Thanh lơ đãng nói. Hắn đã gặp Tô Bình Nam vài lần, tuy rằng trên mặt đối phương treo nụ cười nhưng ánh mắt hung dữ vẫn còn như mới trong ký ức hắn.
" Tô Bình Nam làm gì mà ngươi lại sợ hắn như vậy?"
Trước giờ Triệu Trường Thanh không thích đại tỷ của mình nuông chiều con. Hắn cho rằng ngươi nuông chiều con mình nhưng ngoài xã hội sẽ chẳng có ai nuông chiều nàng, vẫn lên trưởng thành sớm thì tốt hơn. Vì vậy, hắn giải thích cho cháu gái mình: "Tô Bình Nam có bối cảnh phức tạp, hoạt động ở cả hai giới hắc bạch. Hầu hết những người chọc vào hắn đều có kết cục cực kỳ thê thảm."
Tiểu cữu kể lại một loạt sự kiện nào là thảm án ở quán bar, nào là Ô thành đổ sập... Cao Lăng Phỉ tưởng chừng như đang nghe chuyện cổ tích.
"Đó đều là sự thật ư?"
Triệu Trường Thanh gật đầu khẳng định.
"Lẽ nào không có ai quản sao?"
Câu hỏi này cho thấy sự thật Cao Lăng Phỉ vẫn chỉ là một nữ hài.
"Quản á?"
Triệu Trường Thanh bật cười, chỉ vào tòa nhà cao nhất Thiên Đô: "Đó là tòa nhà Cẩm Tú sắp hoàn công, có thể trở thành kiến trúc biểu tượng ở khu vực hoàng kim nhất Thiên Đô. Ngươi có biết sức mạnh ẩn chứa trong đó không?"
"Hơn nữa, thủ đoạn của người này rất cao minh. Những người ta vừa kể đều biết cả, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp."
Câu nói cuối cùng của Triệu Trường Thanh khiến Cao Lăng Phỉ sợ ngây người: "Người này có rất nhiều tiền, cực kỳ lắm tiền. Hở ra là lấy mạng người trong vô hình, đám thuộc hạ liều mạng dưới trướng nhiều đến độ có thể xếp hàng từ đây ra đến tận nhà ga. Nhưng hắn làm việc có chừng có mực, chính xác đến đáng sợ."
...
"Làm việc có chừng mực, biết tiến biết lùi, chuyện làm ăn phi pháp thì không làm.”
Những lời Triệu Trường Thanh khen ngợi Tô Bình Nam, một câu Cao Lăng Phỉ cũng không nhớ.
Ra khỏi nhà tiểu cữu, nữ tử chỉ nhớ được hai câu. Câu đầu tiên: "Người này quá tàn nhẫn, hở ra là lấy mạng người trong vô hình.”
Câu thứ hai: "Hãy làm bạn với Tô Định Bắc, làm một người bạn tốt.”