Chín giờ tối, bầu không khí trong phòng họp cực lớn ở tầng sáu mươi sáu tòa nhà Cẩm Tú vô cùng sôi động.
Tất cả lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú đều tập trung ở sảnh. Hôm nay là ngày mừng tân gia của tập đoàn Cẩm Tú. Sau khi tiễn các lãnh đạo ban ngành liên quan rời đi, Tô Bình Nam dứt khoát quyết định đóng cửa mở tiệc cho mọi người.
Tập đoàn Cẩm Tú phát triển đến bây giờ, lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú đều là nhân tài hội tụ, mỗi người có thân phận và bối cảnh khác nhau.
Nhưng về cơ bản có thể chia làm hai loại.
Một loại là những hán tử thiết huyết nồng nặc hơi thở giang hồ, ví dụ như Tô Văn Văn, Đỗ Cửu, Quách Quang Diệu. Loại còn lại là giám đốc các ban ngành như Hà Minh Kiên, Dương Viễn Hàng.
Hai loại người có thân phận bối cảnh và kinh nghiệm sống khác nhau một trời một vực, nhưng lại cùng tụ tập liên hoan, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Đám Hà Minh Kiên đều sành sỏi, am hiểu nhân tình. Bọn hắn biết xã hội này tàn khốc, làm gì có trắng đen tuyệt đối, cho nên không có mấy tên thư sinh ngốc nghếch sống trong tháp ngà mắt điếc tai ngơ.
Còn đám Tô Văn Văn thì bảo bọn hắn giành thiên hạ còn được, chứ bắt bọn hắn an phận làm kinh doanh, khai phá thị trường, quảng cáo tiêu thụ, lập kế hoạch sản phẩm gì đó... e là không tới ba tháng, những người này sẽ phát điên.
Tô Bình Nam từng nói với đám Tô Văn Văn một câu: "Tiền tài chế ngự bạo lực, cho nên chúng ta cần tiền, cần những người đến giúp chúng ta giữ gìn giang sơn Cẩm Tú này."
Từ trước đến giờ đám Tô Văn Văn luôn tin tưởng Tô Bình Nam, cho nên thường ngày bọn hắn cực kỳ khách khí với những người khác.
Tâm điểm của buổi tối ngày hôm nay là Tô Bình Nam.
Trong mắt đám Tô Văn Văn, Tô Bình Nam là thủ lĩnh của bọn hắn, dẫn dắt bọn hắn vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó.
Trong mắt đám Hà Minh Kiên, Tô Bình Nam làm việc cực kỳ khí phách, tầm nhìn kinh doanh vượt trội, tuyệt đối là thiên tài hiếm có khó tìm. Bọn hắn đã tâm phục khẩu phục Tô Bình Nam từ lâu.
Tô Bình Nam nâng ly, khẽ hắng giọng một tiếng, tức thì toàn hội trường lập tức yên tĩnh.
Hắn vỗ vai Tô Định Bắc: "Định Bắc, những người đang ngồi ở đây đều là trưởng bối của ngươi, ngươi thay ta uống với mọi người một ly."
Hắn nói ra câu này, lại còn là trường hợp này, mọi người lập tức hiểu ẩn ý của Tô Bình Nam.
Đám Lục Viễn vẫn tỏ vẻ thản nhiên. Lão đại đã quyết định, tất nhiên là bọn hắn không có bất kỳ ý kiến gì.
Còn đám Hà Minh Kiên thì kinh ngạc. Mặc dù bọn hắn từng nghe nói ở Điện tử Cẩm Tú, Tô tứ tiểu thư có phong cách làm việc rất giống anh trai ruột, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi.
Tô Bình Nam chưa kết hôn cũng chưa có con, chỉ có huynh đệ tỷ muội. Vì thế, cái vỗ vai cùng với ly rượu này tương đương với việc Tô Bình Nam cho Tô Định Bắc một danh phận - danh phận người thừa kế tập đoàn Cẩm Tú.
Tuy không viết trên giấy tờ, nhưng mọi người đều biết chỉ cần có cảnh tượng ngày hôm nay thì một khi Tô Bình Nam xảy ra chuyện, ngoài Tô Định Bắc ra không ai có thể trấn áp những hán tử kiệt ngạo kia.
Tô Định Bắc ôm Tô Bình Nam, nói nhỏ: "Nguyên nhân thật sự là chiến lược mà ngươi nói ư?"
Tô Bình Nam cười khẽ, đè thấp giọng nói: "Đêm ấy ngươi đuổi theo đã định trước là ngươi phải đi con đường này."
"Được."
Tô Định Bắc nâng ly về phía các lãnh đạo cấp cao của Cẩm Tú, động tác tự nhiên hào phóng.
Tô Định Bắc uống cạn ly rượu đỏ thẫm trước ánh mắt của cả hội trường, tuyên bố nữ hài lạnh lùng kiệt ngào này đã chính thức bước lên vũ đài Cẩm Tú.
...
Trong một buổi tối quản lý tòa nhà kiểm tra phòng ngủ ba lần, bao gồm cả hội sinh viên, nhưng tất cả những người vào phòng đều làm như không thấy chiếc giường trống kia.
Sau khi nhóm người cuối cùng đi, năm nữ hài trong ký túc xá chợt im như thóc.
"Giả dối ghê!"
Trương Nhã Đình bắt chước giọng điệu của vị học tỷ nào đó lúc nãy, bóp họng nói: "Cấp ba cần sự cố gắng, đại học mới là điểm xuất phát trong cuộc đời các ngươi. Không được đi sớm về khuya, không về phòng phủ. Không ai được phép ngoại lệ."
Trương Nhã Đình rất có thiên phú, bắt chước giống y như đúc. Mấy nữ sinh khác lập tức cười ồ lên.
"Giờ học tỷ năm hai đã lõi đời như vậy sao?"
Từ Phương Phương tiếp lời: "Dáng vẻ nàng đứng ở cạnh giường của Định Bắc nói 'không ai được phép' làm ta suýt bật cười."
Từ Phương Phương cũng giỏi diễn kịch, cứ thế mặc đồ ngủ chống nạnh, bắt đầu bắt chước theo.
Mấy nữ hài lại cười vang.
Mãi lâu sau mấy nữ hài mới cười mệt.
Trương Nhã Đình chậm rãi cất lời: "Có tiền thật tốt..."
Từ Phương Phương nói: "Đầu thai là số mệnh. Có điều ngươi xinh xắn đáng yêu thế này, chắc hẳn tương lai có thể cưới đại gia đấy. Lão nương ta thì không được, phải dựa vào chính mình."
"Các ngươi nói xem rốt cuộc Tô Định Bắc giàu cỡ nào?"
Một nữ sinh khác hỏi vấn đề mà nàng tò mò nhất, hâm mộ nhất.
Ban đầu mọi người chưa quen thân, Tống Tuệ ngại hỏi. Sau mấy ngày chung sống, nàng cảm thấy tính cách mọi người khá hợp nhau nên mới rũ bỏ nỗi băn khoăn trong lòng, thẳng thắn hỏi ra.
Tống Tuệ vừa dứt lời, mọi người đều nhìn Cao Lăng Phỉ đang đắp mặt nạ ở giường trên.
Nếu không có Tô Định Bắc thì Cao Lăng Phỉ chắc chắn là người có gia cảnh tốt nhất phòng 402.
Cao Lăng Phỉ có vóc dáng mảnh khảnh, ăn mặc trang điểm cực kỳ sang trọng, mỹ phẩm tinh xảo, toàn là những thứ mấy nữ hài chưa từng nghe nói.
Gia cảnh của Cao Lăng Phỉ rất tốt, tính cách cũng hơi kiêu ngạo. Trong phòng ngủ, ngoài Tô Định Bắc có thể làm cho nàng tươi cười ra, bình thường nàng toàn bày ra gương mặt lạnh như tiền với các nữ hài khác.