Phi Cơ là một thanh niên gầy và cao, đôi mắt dưới hàng lông mày hẹp trông hơi ảm đạm.
Kể cả Lạn Tử Hoa, không ai biết dưới gương mặt có vẻ hung ác ấy, thanh niên ra tay tàn nhẫn dũng mãnh này mới mười tám tuổi.
Dường như Phi Cơ đã đấu tranh cho sự sống còn kể từ khi mới sinh ra, dường như ăn uống đầy đủ đã trở thành diều duy nhất hắn theo đuổi.
Phi Cơ mặc một bộ đồ denim cũ, lúc nào cũng thấy hắn đang ăn cơm, dạ dày của hắn giống như một cái động không đáy.
Lạn Tử Hoa thấy tên này ăn mà sợ hãi, mặc dù tên này là người ác nhất trong đám mã tử phía dưới hắn, nhưng rất ít khi hắn mang theo bên người.
Phi Cơ sống được cho đến bây giờ cũng là một phép lạ.
Toàn thân hắn đã được đại tu ba lần trong bệnh viện, tiểu tu bảy lần. Xương sườn bị gãy năm cái, hai cái bị gãy ba lần, xương mũi bị nứt hai lần, còn các loại vết thương nhẹ không cần khâu thì nhiều vô số kể.
Cứ như vậy hắn vẫn sống rất tốt, ăn rất khoẻ và vẫn không có danh tiếng gì.
Các lưu manh ở Đồn Môn khi nói đến Phi Cơ, nhiều người sẽ lắc đầu mờ mịt. Nhưng nếu nói đến con chó điên bên dưới Lạn Tử Hoa thì mọi người mới "ồ” lên kinh ngạc rồi bảo hắn chính là Phi Cơ à.
Phi Cơ không quan tâm đến việc mình có thể trở nên nổi tiếng hay không, bởi vì hắn biết mình không phải là một người có khả năng làm đại ca. Hơn nữa hắn đi theo Lạn Tử Hoa không phải vì Lạn Tử Hoa đối xử tốt với hắn.
Ngược lại, Lạn Tử Hoa tính tình nóng nảy, đối xử với những người dưới không đánh thì mắng, nhất là Phi Cơ vì tính tình chất phát mà thường xuyên bị Lạn Tử Hoa coi là đối tượng trút giận.
Hắn chỉ muốn được an ổn ăn cơm.
Phi Cơ không học hành gì, cũng không hiểu đạo lý lớn gì, hắn chỉ cảm thấy Lạn Tử Hoa có thể cho mình ăn cơm hàng ngày thì cứ đi theo, cho đến ngày nào đó gặp xui xẻo chết trên đường phố thì thôi.
Hắn đã nhiều lần hỏi Lạn Tử Hoa: “Hoa ca, nếu như ta chết, ngươi có thể mua cho ta một ngôi mộ và thay cho ta bộ vest màu trắng yêu thích nhất không?”
Phi Cơ không có thu nhập, hắn không có tiền, cũng không bao giờ đòi hỏi gì với Lạn Tử Hoa, đây là yêu cầu duy nhất của hắn.
"Bộ vest đó ta đã đi xem rất nhiều lần, ngay tại block B tòa nhà Silver Commercial Central, ngươi nhất định phải nhớ rõ đấy.”
Mỗi khi Phi Cơ nói đến đây, Lạn Tử Hoa sẽ xua tay, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ngu ngốc, mỗi ngày ngươi tung hoành trên đường phố đều nghĩ đến cái chết có phải không? Tránh xa ra! Xui xẻo.”
Và sau đó đôi mắt của Phi Cơ sẽ ảm đạm.
Phi Cơ thực sự thích bộ đồ đó bởi vì hắn cảm thấy nó rất giống với bộ đồ hắn mặc khi còn nhỏ.
Mẹ qua đời khi Phi Cơ còn rất nhỏ. Ký ức sâu sắc nhất về mẹ là mẹ thường dẫn hắn đến công viên giải trí chơi.
Vào thời điểm đó, hắn có thể ăn rất nhiều thức ăn ngon, ăn bánh ngọt đầy miệng, mẹ sẽ không trách hắn mà sẽ ngồi xổm xuống giúp hắn lau sạch sẽ, sau đó vỗ vai hắn và bảo hắn tiếp tục vui vẻ chơi đùa.
Lúc đó Phi Cơ luôn mặc một bộ vest nhỏ màu trắng mà mẹ đặt biệt chọn cho hắn, còn thắt thêm một chiếc nơ xinh đẹp.
Ngay lúc Phi Cơ cho rằng cuộc sống của hắn sẽ tiếp tục như thế này mãi mãi, hắn sẽ không có cơ hội mặc bộ đồ màu trắng đó cho đến khi chết thì một cơn mưa lớn ập đến.
Cơn mưa đó rất lớn, lớn nhất trong ký ức của Phi Cơ, đó là trận mưa lớn nhất mà hắn từng thấy.
…
Mạnh Hiểu Hiểu khoác tay Tô Bình Nam, trong mắt đều là tình yêu: “Nếu mẹ ta hỏi, ngươi thật sự quyết định nói như vậy sao?”
Tô Bình Nam nhìn thấy trong mắt nữ nhân cất giấu kích động rất lớn thì thản nhiên cười: "Mẹ ngươi sẽ không hỏi.”
Cuối cùng Tô Bình Nam vẫn lựa chọn một phương pháp nước đôi, đó chính là cùng cha mẹ Mạnh Hiểu Hiểu ăn một bữa cơm ở bên ngoài.
Địa điểm được chọn trong một khách sạn Tương Nam do người Tương Nam mở, không đến nhà Mạnh Hiểu Hiểu, cũng không phải trong một khách sạn của Cẩm Tú.
Đã gọi điện thoại, mười phút sau ba mẹ Mạnh Hiểu Hiểu đến, cho nên Tô Bình Nam dứt khoát cùng Mạnh Hiểu Hiểu chờ ở trước cửa khách sạn.
Hai người đều được coi là nhân vật nổi tiếng của Thiên Đô, Tô Bình Nam còn đỡ hơn chút, tuy rằng danh tiếng của hắn rất lớn, nhưng dù sao hình ảnh xuất hiện của hắn trên phương tiện truyền thông phần lớn đều là tin tức kinh tế nên người quen biết hắn không nhiều lắm.
Mạnh Hiểu Hiểu thì khác, chương trình của nàng thường xuyên phát sóng vào giờ vàng, hơn nữa nàng cũng không ngụy trang nhiều nên có nhiều người nhận ra Mạnh Hiểu Hiểu.
"Hì hì.”
Cảm nhận được ánh mắt bốn phía, Mạnh Hiểu Hiểu hơi đắc ý: "Như thế nào? So ra không bằng ta đúng không?”
Tô Bình Nam nhìn cô bạn gái lộ ra dáng vẻ ngây thơ, lắc đầu: “Ngươi là minh tinh mà.”
Trong lúc đang nói chuyện, chủ khách sạn Tương Vị Quán nơm nớp lo sợ đi tới: "Tô tổng phải không ạ?”
"Vâng.”
Tô Bình Nam mỉm cười đưa tay, chủ khách sạn vội vàng đưa hai tay ra bắt, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Rồng đến nhà tôm. Hôm nay nghe người phía dưới nói Tô tổng lựa chọn nơi này ăn cơm, ta sợ bọn hắn tiếp đón không chu đáo bèn cố ý chạy tới đây.”
Người làm khách sạn không phải là lão giang hồ ăn nói khéo léo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Cái tên Tô Bình Nam này đã nổi tiếng từ lâu, hôm nay quản lý đại sảnh thông báo thư ký Đổng của tập đoàn Cẩm Tú gọi điện thoại đặt phòng, hơn nữa còn là Tô Bình Nam đến ăn cơm, làm sao Ngụy Dũng có thể bỏ qua cơ hội kết giao với Tô Bình Nam.
"Người Thiên Nam muốn mời Tô tổng ăn cơm có thể xếp hàng dài đến Thịnh Kinh, hôm nay Tô tổng có thể cho cửa hàng nhỏ của ta có cơ hội làm chủ được chứ?”
Ngụy Dũng nhìn Tô Bình Nam sắc mặt bình tĩnh, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.
Ngành công nghiệp ẩm thực của tập đoàn Cẩm Tú trải rộng khắp Thiên Nam, vậy mà Tô Bình Nam lại lựa chọn nơi này, đây là một cơ hội quảng cáo tốt biết bao.