"Ông chủ thật có tâm.”
Tô Bình Nam gật đầu với Ngụy Dũng: “Bữa cơm này có ý nghĩa khác, thịnh tình của ngươi ta nhận, không nên làm phiền ngươi thì hơn.”
Mạnh Hiểu Hiểu khoác tay Tô Bình Nam nghe thấy mấy chữ mang ý nghĩa khác, làn thu thủy lập tức biến thành trăng non.
"Được rồi, có chuyện gì thì ngươi nhớ gọi ta.”
Ngụy Dũng cảm nhận được sự chân thật đáng tin trong lời nói của Tô Bình Nam, cũng không dám ngây ra đó mà chỉ hàn huyên vài câu rồi thức thời bỏ đi.
"Ta cảm thấy những người quen biết ta khá là hào phóng.”
Tô Bình Nam đùa giỡn một câu khiến Mạnh Hiểu Hiểu vẻ mặt vui mừng lập tức lườm hắn một cái, hai tay nắm lấy cánh tay lại càng chặt hơn.
Ba mẹ Mạnh Hiểu Hiểu ngồi taxi tới, đây là tác phong trước sau như một của Mạnh phụ, khiêm tốn và có phần khác biệt.
Thấy ba mẹ xuống xe, Mạnh Hiểu Hiểu buông cánh tay Tô Bình Nam ra bước nhanh tới đón, Tô Bình Nam mỉm cười đi theo.
Trên xe taxi, Chu Hồng liếc mắt một cái thì nhìn thấy con gái mình. Lần đầu tiên nàng gặp Tô Bình Nam bằng xương bằng thịt, lập tức thấy ưng mắt.
"Được đó, lão Mạnh.”
Ba Mạnh Hiểu Hiểu nhíu mày: “Ngươi còn chưa tiếp xúc mà biết người ta được hay không được?”
Chu Hồng trừng mắt nhìn chồng mình một cái: “Ta nhìn người rất chuẩn, người này khí thế rất lớn, xứng đôi với Hiểu Hiểu nhà chúng ta.”
“Chào bá phụ bá mẫu.”
Tô Bình Nam mở miệng chào hỏi trước.
"Xin chào, đợi có lâu không? Bên ngoài nắng quá, vào trong nói chuyện đi.”
Chu Hồng nói.
Tô Bình Nam gật đầu dẫn đường ở phía trước. Người trông coi khách sạn quen biết hắn vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Hồng Bào đang dẫn đường?
Đây là thần tiên nào vậy?
Vừa vào sảnh khách sạn, trên vách tường cửa ra vào phát ra một tin tức quốc tế khiến bước chân Tô Bình Nam dừng lại...
"Cảnh báo màu cam, đêm nay Cảng thành đón cơn mưa lớn nhất trong những năm gần đây.”
“Có chuyện gì vậy?”
Mạnh Hiểu Hiểu một lòng chú ý tới Tô Bình Nam lập tức nhìn ra có gì đó không ổn.
"Không có gì.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Sau cơn mưa trời lại sáng.”
...
Trước cửa phòng VIP, một thanh niên trong bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Cẩm Tú thì thầm vài câu bên tai Tô Bình Nam rồi mới cúi đầu chào rời khỏi.
Cùng một động tác mà ba mẹ Mạnh Hiểu Hiểu lại có hai cảm nhận hoàn toàn khác nhau. Trong mắt Chu Hồng tràn đầy ý cười và sự tán thưởng, trong khi Mạnh phụ lại nhăn mày.
Chu Hồng cảm thấy mắt nhìn của con gái nhà mình thật sự là không thể chê được, cử chỉ giơ tay nhấc chân của thanh niên này rất có khí chất. Mà Mạnh phụ đã quen khiêm tốn lại thấy những thứ này hơi phô trương quá mức, không biết khiêm tốn là gì.
Trong phòng riêng, Tô Bình Nam thông báo cho bồi bàn bắt đầu bưng thức ăn lên.
"Ta cố ý hỏi Hiểu Hiểu khẩu vị yêu thích của bá phụ và bá mẫu, cảm thấy nhà hàng này cũng tốt lắm.”
Mạnh Hiểu Hiểu trưng ra một bộ dáng khen ngợi người ngoài: "Đúng vậy, lần đầu tiên ta thấy Bình Nam để ý như vậy.”
Chu Hồng nhìn Mạnh Hiểu Hiểu nói: "Sao ngươi không ngăn hắn lại hả, cũng sắp thành người một nhà rồi cần gì phải khách sáo như vậy.”
Mạnh Hiểu Hiểu sợ nhất mẹ nhắc tới đề tài này, lập tức hờn dỗi nói: "Ngươi nói lung tung cái gì vậy?”
Chu Hồng còn tưởng rằng con gái đang e thẹn, lập tức cười nói: "Được rồi, chúng ta không đề cập đến, ăn cơm, ăn cơm đi.”
Bàn lớn chỉ có bốn người ngồi nên bầu không khí không quá náo nhiệt.
Tô Bình Nam ít nói, Mạnh phụ lại là người một đời tuân thủ nguyên tắc “tai họa từ miệng ra, bệnh từ miệng vào”, nói chuyện đã quen cẩn thận nên im lặng như hũ nút.
Cũng may Mạnh Hiểu Hiểu lanh lợi, Chu Hồng cũng là người thân thiện mới khiến cho không khí không lạnh lẽo như vậy.
Chu Hồng có rất nhiều điều để nói, nói đúng ra thì nàng thuộc nhóm quan chức ra đời sớm nhất ở Thiên Đô, kiến thức và tài ăn nói đều rất tốt.
Trong lúc nhất thời, Chu Hồng và Tô Bình Nam hai người một hỏi một đáp, hàn huyên khá vui vẻ.
Mạnh phụ cứ luôn quan sát Tô Bình Nam.
Hắn là cây tùng cây bách trong chốn quan trường Thiên Đô, đã nghe khá nhiều tin tức về tập đoàn Cẩm Tú thế lực to lớn quật khởi này.
Mặc dù chỉ là tin đồn của những người tri thức, nhưng không phải có câu nói là “không có lửa thì sao có khói” sao?
Mặc dù Mạnh phụ chưa từng tiếp xúc với Tô Bình Nam nhưng phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú luôn độc tài, ở nhiều lĩnh vực thích hành sự độc đoán, đây là sự thật không thể chối cãi.
Tô Bình Nam mang đến cho Mạnh phụ cảm nhận rất phức tạp.
Ưu tú là điều không cần phải nói.
Người khác có lẽ không rõ nhưng Mạnh phụ phụ trách thương nghiệp Thiên Nam nên biết quy mô và thế lực của tập đoàn Cẩm Tú. Mấy chục năm nay Mạnh phụ chưa từng gặp người trẻ tuổi nào lợi hại như vậy, mới vài năm ngắn ngủi mà hắn đã có được tài phú làm cho người ta kinh ngạc.
Nhưng nam nhân này lại quá độc tài, máu lạnh, làm việc dường như không chừa đường lui, đây mới là chỗ khiến Mạnh phụ lo lắng.
Con gái sống bình an mới là tốt nhất.
Thông qua quan sát, Mạnh phụ rất nhanh chóng phát hiện Tô Bình Nam mặc dù biểu hiện không hề có chút kiêu ngạo, nói chuyện cũng rất có chừng mực nhưng trong lời nói vẫn thể hiện sự độc tài cực kỳ rõ ràng.
Sau khi Chu Hồng trò chuyện vài câu, Mạnh phụ chen vào.
"Tô tổng, có mấy câu này vẫn muốn thỉnh giáo ngươi một chút.”
Mạnh phụ gọi Tô Bình Nam là Tô tổng, một cách xưng hô phân rõ khoảng cách.
Nghe cách xưng hô này, hai mẹ con bên kia đều buông đũa xuống.
Chu Hồng nhíu mày, Mạnh Hiểu Hiểu bĩu môi.
Xưng hô này rất xa lạ.
Tô Bình Nam cười ra vẻ không sao, cũng đổi cách xưng hô: "Được, bộ trưởng Mạnh, ngươi nói đi.”
Mạnh phụ giơ ly rượu lên, vừa định nói chuyện thì bầu trời "ầm ầm” một tiếng sấm thật lớn, trời sắp mưa.