Mưa lớn sắp trút xuống Thiên Đô nhưng Cảng thành đã mưa xối xả.
Dưới cơn mưa lớn như trút nước, đèn hai bên đường tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Hàng chục nam nhân đang điên cuồng đánh nhau.
Cơn mưa lạnh lẽo tát vào mặt Phi Cơ, thậm chí khiến hắn không thể mở mắt. Cảm giác mờ mịt khi tiếng gầm rú bên tai xuyên qua cơ thể làm cho Phi Cơ vô cùng tức giận.
Lạn Tử Hoa đã không còn hơi thở, thân thể mềm nhũn tựa vào một thùng rác ven đường, mắt trợn to. Mưa to nhanh chóng rửa sạch màu đỏ sậm trên người hắn không còn lại một dấu vết gì. Đến cuối cùng Lạn Tử Hoa cũng không hiểu vì sao ngày hôm qua Tang Tiêu còn xưng huynh gọi đệ với hắn, hôm nay lại phục kích hắn, còn nói hắn là đồ phản bội.
Một chiếc xe có còi báo động gầm rú đang di chuyển trong mưa lớn đã cứu mạng Phi Cơ.
Hiện trường nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Phi Cơ thở hổn hển, đứng quật cường trong mưa. Hắn biết rằng một khi mình ngã xuống, rất có thể hắn sẽ không thể đứng dậy được nữa.
"Mạng lớn thật đấy.”
Chiếc xe màu đen dừng lại, một thanh niên cầm ô lặng lẽ nhìn hắn. Phi Cơ lau nước mưa trên mặt, híp mắt nhìn nam nhân cứu mạng mình, nhếch miệng nói: "Mạng hèn nên trời không lấy.”
Nam nhân nhìn Lạn Tử Hoa nằm trên mặt đất: “Đây là đại ca của ngươi sao?”
"Phải.”
Phi Cơ đè lưỡi dao trên bụng và thở hổn hển nói: “Xem như vậy đi, thật đáng tiếc.”
"Đáng tiếc?”
Nam nhân đứng trong mưa hỏi.
"Phải, ta cứ nghĩ rằng ta sẽ chết trước hắn, ta còn dặn hắn chôn ta ở đâu.”
"Ngươi rất khá đấy.”
Giọng nói của nam nhân mang theo ý khen ngợi: “Đối phương nhiều người như vậy, đại ca của ngươi cũng chuồn, vậy mà ngươi lại cứng rắn chống chọi như vậy.”
Phi Cơ không còn sức lực nữa, chậm rãi ngồi xuống đất, ánh mắt cũng hơi mờ mịt: "Ăn cơm của ai thì bán mạng cho người đó, ta không chống chọi thì sao hắn chạy được.”
Nam nhân đi về phía trước vài bước, đưa chiếc ô cho một người theo phía sau, ngồi xổm xuống trước mặt Phi Cơ: "Ăn cơm của ai thì bán mạng cho người đó?”
"Ừ.”
Đôi mắt của Phi Cơ đã trở nên mờ mịt. Trước khi chìm vào trong bóng tối, hắn nghe thấy nam nhân hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?”
Ý nghĩa đã hơi mơ hồ, giọng Phi Cơ gần như thều thào: "Miễn là được ăn no.”
Trong bóng tối Phi Cơ dường như nghe thấy câu cuối cùng của nam nhân: "Ừ, vậy sau này ta tìm cho ngươi một nơi không chỉ có thể ăn no mà còn được ăn ngon nữa.”
…
Cuối cùng Thiên Đô đã bắt đầu đổ mưa.
Ba Mạnh Hiểu Hiểu tiếp tục lời nói vừa rồi: "Tập đoàn Cẩm Tú dường như đang mở rộng vô tận, ngành nghề đa dạng muôn hình muôn vẻ, Tô tổng cũng không nghĩ tới chuyện muốn ổn định phải không?”
Tô Bình Nam nâng ly chạm ly với Mạnh phụ, uống một hớp rồi mới nói: "Đi thuyền ngược dòng không tiến thì lùi. Tập đoàn Cẩm Tú sẽ không an phận ở Thiên Nam mãi, dĩ nhiên phải đi ra ngoài.”
Mắt Mạnh Hiểu Hiểu lập tức sáng ngời. Mỗi khi Tô Bình Nam bộc lộ khí phách ra ngoài, Mạnh Hiểu Hiểu luôn kìm lòng không được mà u mê.
Tô Bình Nam liếc Mạnh Hiểu Hiểu một cái rồi nói tiếp với Mạnh phụ: "Bây giờ là thời kỳ hoàng kim nhất Hạ quốc, trước mắt mở rộng lãnh thổ mới là việc duy nhất Cẩm Tú phải làm.”
Mạnh phụ trầm ngâm.
Thành tựu kinh doanh của Tô Bình Nam tất cả mọi người đã nhìn thấy, hắn không thể xác định liệu ý tưởng của Tô Bình Nam có đúng hay không, nhưng có một vấn đề hắn muốn biết nhất về ý tưởng của Tô Bình Nam.
"Vậy ngươi nghĩ sao về hòa khí sinh tài?”
Trong lời nói của Tô Bình Nam có sự cương quyết kiên định trước sau như một, tràn ngập tính công kích, cũng không vì thân phận của Mạnh phụ mà che giấu chút nào: "Chính trị là nghệ thuật thỏa hiệp, mà cho tới bây giờ thương trường đều là chiến trường, nói hòa khí sinh tài bất quá chỉ là một cách che giấu mà thôi, Cẩm Tú không cần.”
Thương trường như chiến trường, năm chữ bình thường từ miệng Tô Bình Nam nói ra lại có một cảm giác ớn lạnh khó tả.
Ở Thiên Nam, tuy rằng chức vị quyền lực của ba Mạnh Hiểu Hiểu không xếp hạng top mười nhưng cũng rất lớn, cũng được xem như quyền cao chức trọng, cũng gặp không ít trường hợp đặc biệt, vậy mà vẫn bị khí thế của Tô Bình Nam bức ép đến ngây người.
Ba của Mạnh Hiểu Hiểu tiếp tục bữa cơm với vẻ mặt đăm chiêu.
Ăn cơm xong, Chu Hồng từ chối ý muốn lấy xe tiễn về của Tô Bình Nam , cười tủm tỉm nói với hắn: "Sau này về nhà ăn cơm, đồ ăn bên ngoài có ngon đến đâu cũng không có hương vị gia đình.”
Tô Bình Nam gật đầu.
Sau khi từ biệt Tô Bình Nam, ba người nhà Mạnh Hiểu Hiểu chen chúc nhau trên taxi. Mạnh Hiểu Hiểu nhìn ba nàng muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì để về nhà nói.”
Ba Của Mạnh Hiểu Hiểu ngồi ngay ngắn ở ghế sau, nhìn con gái nói.
Bên ngoài cửa sổ xe mưa dần dần nhỏ hơn.
…
Thiên Đô mưa nhỏ, nhưng Cảng thành mưa càng lớn, gió mạnh cuốn theo mưa lớn, trong đêm tối mang lại cho người ta cảm giác như đến ngày tận thế.
Nhà hát kịch Victoria vẫn rực rỡ ánh sáng và tiếng vỗ tay vang dội.
Phòng VIP thứ ba trên tầng hai.
Không gian phòng không lớn lắm, được bọc bằng vải nhung màu đỏ sậm, mang lại cho người ta một cảm giác nặng nề.
Tả Thủ không nhịn được ngáp một cái, từ chiều đến bây giờ hắn đều thưởng thức vở nhạc kịch này.
Hắn đã xem vở opera khó nghe muốn chết này ba lần rồi, cũng không biết Chung nhị tiểu thư phát điên cái gì mà điện thoại không cho hắn cầm, cũng không để ý tới hắn, chỉ bảo hắn cùng xem vở opera rắm thối này.
Hắn thật sự không thể nghĩ ra tên quỷ kia gân cổ rống có gì hay ho, còn không dễ nghe bằng ca sĩ của Đại Phú Hào hát, vậy mà nhiều kẻ giàu có đều nể mặt đến xem như vậy.