"Plácido Domingo là ca sĩ cao cấp hàng đầu của xứ sở đấu bò, mời hắn đến Cảng thành một lần không phải là chuyện dễ đâu.”
Rebecca bưng ly rượu, cười tủm tỉm nhìn Tả Thủ giới thiệu.
"Chung tiểu thư, đừng đùa với ta nữa! Ta là kẻ thô lỗ, chém người thì biết chứ ca hát thế này ta không biết thưởng thức đâu.”
Tả Thủ buồn bực nói: "Mưa to gió lớn, ngươi gọi ta đến xem mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc có gì thì cứ nói thẳng.”
Trong lòng Tả Thủ hơi buồn bực. Chẳng dễ gì hôm nay bà chủ lớn của mình mới đồng ý gặp mình một lần, hắn vốn định thừa dịp này giúp Lạn Tử Hoa và Tang Tiêu giải thích đàng hoàng, tranh thủ khiến Chung nhị tiểu thư tha thứ cho bọn hắn.
Không ngờ sau đó Chung nghị viện hoàn toàn không cho mình cơ hội nói chuyện, chỉ bảo hắn im lặng nghe tên quỷ này gào thét loạn xạ.
"Ngươi biết không Tả Thủ, những người ngồi phía dưới có đến tám mươi phần trăm nghe không hiểu, cũng không thưởng thức được loại âm nhạc này, nhưng vì sao bọn hắn còn phải tốn giá vé cao để nghe?”
Rebecca uống hớp rượu vang đỏ, giọng điệu lạnh nhạt.
"Có nghĩa là đại diện cho một giai cấp, giai cấp thượng lưu.”
Rebecca không để Tả Thủ trả lời, mà đưa ra câu trả lời trực tiếp.
Tả Thủ buông tay: "Ta không nghĩ rằng ta đến đây là lập tức biến thành người tài trí hơn người.”
“Đó là bởi vì ngươi vốn thấp hơn một bậc.”
Rebecca nói chuyện sắc bén: “Mọi người bình đẳng chỉ là một lời nói dối trẻ con, ta đã cho ngươi một cơ hội mà ngươi lại đang lãng phí nó.”
Tả Thủ im lặng.
Trước đây hắn nghĩ mình đã đủ hung dữ, đủ tàn nhẫn, không chết thì nhất định sẽ tiến tới. Sau khi ra mặt vài lần, hắn nhận ra rằng các ông lớn ở Cảng thành xa hoa này đã khống chế hết tài nguyên, hắn vẫn là một người nhỏ bé tầm thường.
“Hoàng Tuấn của Nguyên Lãng, người trước đó đánh Đồn Môn thành một nơi có quy tắc trật tự, được xưng tụng là hổ Đồn Môn, cũng chính là Tuấn Búa mà các ngươi hay nhắc tới...”
Giọng Rebecca vẫn lạnh lùng không giảm: "Thậm chí Hòa Thắng Hòa còn gióng trống khua chiêng tặng ba trăm sáu mươi vạn tiền lì xì cho hắn, một đêm đánh sập rạp chiếu phim buổi tối của Thập Tam gia. Nhưng lúc hắn rớt đài thì sao?”
Tả Thủ im lặng.
Rebecca nhìn chằm chằm vào Tả Thủ với đôi mắt sắc nét và nói từng từ: "Tả Thủ, ta đang hỏi ngươi đó.”
Sắc mặt Tả Thủ chợt lóe lên tia giận dữ, trầm giọng mở miệng: "Cuối cùng Tuấn Búa được người ta phát hiện đã chết ở phố Bát Lan, cả người đã trương thối.”
Tầng một của nhà hát kịch vang lên tiếng vỗ tay vang dội, Domingo mặc một bộ áo đuôi tôm màu đen ra cúi đầu cảm ơn.
"Mọi người đều có lúc chào cảm ơn.”
Bất kể màn trình diễn của hắn đặc sắc ra sao, khuôn mặt Rebecca vẫn không thay đổi nhìn xuống sân khấu đang chậm rãi kéo màn, giọng nói có ý sâu xa.
Sắc mặt Tả Thủ hơi trắng bệch, vẫn kiên trì nói: “Lạn Tử Hoa và Tang tiêu mười mấy tuổi đã đi theo ta, ta phất cờ bọn hắn liều chết không lui, ta không bảo vệ bọn hắn thì sao phục chúng được?”
“Chung tiểu thư.”
Giọng Tả Thủ mang theo ý cầu xin: "Ta bảo đảm đây là lần cuối cùng. Lần này buông tha cho bọn hắn có được không?”
Mắt Rebecca lóe lên sự khinh thường đặc trưng người của Cẩm Tú, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Được.”
Nói xong, Rebecca tao nhã cầm lấy khăn choàng treo trên móc áo trong phòng: “Tối nay trời mưa to, ta đi trước, thấy Lạn Tử Hoa thì nhớ nói cho hắn biết ta tha thứ cho hắn...”
"Vâng.”
Tả Thủ thở phào nhẹ nhõm, nét mặt dễ nhìn hơn rất nhiều. Khí thế của Chung nhị tiểu thư càng ngày càng mạnh, cũng may mình vững vàng trước áp lực.
…
Khi Tả Thủ đi xuống, cổng nhà hát kịch Victoria đã trở nên rất vắng vẻ, mưa lớn vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Mở cửa xe, Tả Thủ lau nước mưa lạnh lẽo trên mặt, nói với tiểu đệ Hỏa Ngưu lái xe: “Ngày mai nhớ gọi điện thoại cho Lạn Tử Hoa và Tang Tiêu, bảo bọn hắn mang một món quà đến tặng Chung tiểu thư.”
“Dạ đại ca.”
Hỏa Ngưu gật đầu, từ ghế lái xoay người lại: “Tả Thủ ca, vừa rồi Tang Tiêu gọi điện thoại tới nói điện thoại của ngươi không liên lạc được, bảo ta chuyển lời tới ngươi, việc ngươi bảo hắn làm, hắn đã làm xong rồi.”
"Ta bảo hắn làm gì?”
Tả Thủ nghi hoặc, hôm nay từ chiều đến giờ mình đều ở cùng Chung tiểu thư, bảo Tang Tiêu làm việc lúc nào?
"Thôi, đã trễ vậy rồi. Mưa lớn như vậy có chuyện gì chờ ngày mai nói sau.”
Tả Thủ bỏ lại nghi hoặc lóe lên trong đầu: “Lái xe đi, mệt muốn chết. Xem ba cái thứ dở ẹc này còn mệt hơn chém người nữa.”
Tả Thủ ngáp một cái, lười biếng tựa vào ghế sau nói: "Gọi điện thoại cho Khẩu Thủy Ba, bảo hắn mang theo mấy em gái có tay nghề cao đến. Mệt chết lão tử rồi.”
Chẳng bao lâu sau, Hỏa Ngưu lái xe biến mất trong cơn mưa lớn.
…
"Một con chó không vâng lời, không có giá trị gì, hãy để hắn đi gặp Lạn Tử Hoa đi, chúng ta đổi một con chó khác.”
Rebecca mỉm cười cúp máy.
...
Phi Cơ đã tỉnh lại.
Mở mắt ra là một căn phòng trắng như tuyết, những bức tường trắng, khăn trải giường trắng và y tá cũng mặc quần áo trắng.
"Tỉnh rồi à?”
Một thanh niên tóc ngắn dùng quốc ngữ hỏi.
"Vâng.”
Phi Cơ gật đầu hơi vất vả. Thanh niên cầm ô nói chuyện trong mưa lớn trùng khớp với bóng dáng của nam nhân trước mặt.
"Có phải là ngươi không?”
Phi Cơ phản ứng.
Nam nhân hỏi: “Ngươi chính là Phi Cơ?”
“Phải.”
Nam nhân đọc báo cáo kiểm tra, ngạc nhiên trước những vết thương mà Phi Cơ đã phải chịu đựng: "Ngươi là người mạnh mẽ nhất mà ta từng thấy đấy.”
“Ta đã nói rồi, mạng quèn không thể chết được.”